Thiên Đường Có Em

Chương 1070: Vẫn chưa tính là ngu ngốc!



Ngày hôm sau, Đường Lâm liền đáp chuyến bay sớm nhất trở về thành phố G.

Cô cũng không báo cho Lưu Tử Duệ biết chuyện mình 1trở về. Cho nên khi cô xuất hiện ở công ty vào lúc sáng sớm, Tiểu Lê nhìn thấy cô liền sững sờ. “A lô?”
“Tôi là Lục Lăng Nghiệp!”

Lục Lăng Nghiệp!
Còn những người và những việc không quan trọng, cô cũng không muốn lãng phí thời gian để quan tâm.

Chỉ riêng việc Lục Lăng Nghiệp nói sẽ đón cô vào buổi tối sau khi tan làm, lý do là gì?!
“Cô có nhìn thấy hợp đồng của tôi không? Là hợp đồng thu mua chuỗi siêu thị gia đình loại nhỏ đó. Lúc trước, tôi bảo cô đóng dấu giúp tôi ấy?”

Tiểu Lê chớp chớp mắt nói: “Tôi không nhìn thấy ạ, Giám đốc Đường. Không phải tất cả hợp đồng của chị đều để ở trong phòng làm việc sao?!”
“Theo tôi vào đây!” Lục Lăng Nghiệp đến trước mặt Đường Lâm, nhìn cô bằng ánh mắt tối tăm, thốt lên như vậy rồi liền quay người đi vào trong nhà hàng Hàn Cung.

Đường Lâm nhìn Diệp Cảnh Ngạn bên cạnh, sau đó hất cằm theo hướng Lục Lăng Nghiệp: “Đi đi, tôi không vào đâu!”
Đường Lâm ngơ ngác nhìn điện thoại của mình, có một giây cô đã muốn lật luôn cái bàn.

Kiểu người gì vậy?
Cô không nhớ mình và Lục Lăng Nghiệp có liên quan gì. Nhưng khi nhớ lại những gì mà mình trải qua lúc trước, Đường Lâm vẫn lựa chọn im lặng chấp nhận.

Bởi vì cô thật sự không biết mình đã quên những gì.
“Thật sao? Vậy để tôi tìm xem. Cô đi ra ngoài trước đi!”

“Vâng, Giám đốc Đường!”
“Lục lão đại, tôi đã đưa người đến an toàn rồi nhé!”

“Ừ!”
Sau khi Tiểu Lê rời đi, Đường Lâm gác mọi việc trong tay lại. Cô lại lục tung cặp tài liệu thêm ba lần nữa, nhưng vẫn không thể tìm thấy bản hợp đồng vừa mới soạn thảo kia.

Cô chống cằm nghĩ lại, chiều hôm qua cô đã đi rồi. Hơn nữa lúc cô rời đi cũng chưa hề đụng đến bản hợp đồng đó.
“Ừ, chắc Lục lão đại cũng đã gọi điện thoại cho cô rồi.”

“Là anh ta bảo anh đến đón tôi?”
Đường Lâm thuận tay để điện thoại trên bàn, hừ lạnh rồi tự lẩm bẩm nói: “Cái quái quỷ gì vậy trời!”

Suốt cả ngày, Đường Lâm lại vùi mình vào công việc căng thẳng và bận rộn.
Mặc dù cô đã quên khá nhiều chuyện trước đó, nhưng cô vẫn rất tự tin trong chuyện công việc.

Bởi vì bản hợp đồng kia vẫn chưa thương lượng với đối tác nên cô không thể vứt lung tung được.
Diệp Cảnh Ngạn cười: “Quen chứ, cùng mặc quần rách đũng lớn lên, có thể không quen được sao!”

“À, ra là vậy!”
Lục Lăng Nghiệp vừa đi vào, tất cả mọi người đều đứng dậy, thái độ cực kì kính trọng.

“Ngồi đi!” Lục Lăng Nghiệp phẩy tay, sau đó nhìn Đường Lâm: “Đây là Đường Lâm!”
Nửa tiếng sau, Diệp Cảnh Ngạn trực tiếp lái xe đưa Đường Lâm tới nhà hàng Hàn Cung.

Đường Lâm xuống xe, đột nhiên nhìn thấy phía bên trái bãi đỗ xe, vừa hay Lục Lăng Nghiệp cũng đang đóng cửa xe.
Thái độ thờ ơ, lạnh nhạt của Lục Lăng Nghiệp giống như một núi băng ngàn năm không tan.

Ở trước mặt anh, Đường Lâm có cảm giác anh giống như một cái máy làm mát di động.
Cô không hiểu Lục Lăng Nghiệp có thể tìm cô vì việc gì.

Cho đến khi cùng Lục Lăng Nghiệp đi tới phòng Thải Hà, mở cửa đi vào, cô thấy bên trong đã có năm người ngồi.
Nhìn thấy Diệp Cảnh Ngạn, Đường Lâm hơi ngạc nhiên: “Tổng Giám đốc Diệp, anh tìm tôi có việc gì sao?”

“Cô đi ra ngoài trước đi!” Diệp Cảnh Ngạn ngoảnh lại nói với Tiểu Lê. Đợi đến khi cửa đóng lại, anh ta mới cười nói: “Bận lắm à?”
“Bây giờ sao?”

Đường Lâm vô cùng bất ngờ, cô vẫn nhớ Lục Lăng Nghiệp từng nói buổi tối sẽ tới đón cô.
Đường Lâm chu môi, không nói lời nào.

Vào nhà hàng Hàn Cung, Đường Lâm không biết nên làm gì.
“Ừm… cũng không hẳn, chỉ là tìm vài món đồ! Tổng Giám đốc Diệp, anh nói đi!”

Hôm nay Diệp Cảnh Ngạn vô tình mặc một bộ âu phục màu nâu đậm. Anh ta không có ý định ngồi xuống, nhìn Đường Lâm rồi nói luôn: “Nếu như không có chuyện gì khác thì cô ra ngoài với tôi một chuyến!”
“Vâng, xin chào, anh tìm tôi có việc gì sao?”

“Buổi tối tan làm, tôi đến đón cô!”
Hai nam, ba nữ.

“Lục lão đại!”
Lúc Đường Lâm còn đang nghi ngờ và khó hiểu thì Tiểu Lâm gõ cửa bước vào nói: “Giám đốc Đường, Tổng Giám đốc Diệp tìm chị ạ!”

“À, được rồi!”
“Giám đốc Đường, không phả2i là chị đi công tác sao?”

Lúc này, trong tay Tiểu Lê đang cầm một tệp tài liệu. Nhìn thấy Đường Lâm đi từ trong thang máy7 ra, cô ta liền âm thầm buông thõng hai tay xuống bên cạnh người.
“Ừ, đi thôi!”

Diệp Cảnh Ngạn nói xong liền quay người, Đường Lâm cũng ngay lập tức lấy túi xách cùng anh ta rời khỏi văn phòng.
“Tiểu Lê, cô vào đây một chút!”

Đường Lâm bèn mở điện thoại liên lạc nội bộ. Tiểu Lê vừa đi vào liền hỏi: “Giám đốc Đường, chị tìm tôi sao?”
Thật sự nghĩ mình là Tổng Giám đốc độc tài sao?!

Cô không chơi kiểu này nhé!
“Cô Đường, chào cô!”

Năm người lại đồng thanh lần nữa. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong đầu Đường Lâm chợt hiện lên thứ gì đó.
Cái tên này có phần xa lạ đối với Đường Lâm.

Nhưng trong nháy mắt, cô đã nghĩ tới người đàn ông có khí chất kia ở trong biệt thự riêng nào đó mà lần trước cô đi cùng Thiết Lang. Hình như lúc đó anh giới thiệu với cô anh ta là Lục lão đại, chắc là anh ta rồi. Cô cũng chỉ quen một người họ Lục là anh ta.
“Ha ha, lát nữa là được thấy rồi!”

Nghe vậy, Đường Lâm chớp mắt, không nói gì nữa.
Thấy còn khoảng hai tiếng nữa là đến giờ tan làm, Đường Lâm vừa nhìn tài liệu trên máy tính, vừa tiện tay tìm kiếm cặp tài liệu trên bàn của mình.

Cô nhớ lúc trước cô có để một bản hợp đồng ở chỗ này, nhưng mà tìm cả buổi rồi cũng chưa thấy.


Đường Lâm lên xe của Diệp Cảnh Ngạn. Khi ngồi vào xe, cô liền không nhịn được mà hỏi: “Tổng Giám đốc Diệp, anh cũng quen Lục lão đại?”
...

Bốn giờ chiều.
“Anh không vào?”

Ừ, Lục lão đại có việc cần tìm cô, vừa hay tôi cũng có vài việc riêng, hai người đi đi. Yên tâm, anh ta sẽ không ăn cô đâu!”
Đường Lâm cũng không để ý, chỉ nhìn lướt qua cặp tài liệ7u rồi đi lướt qua người thư ký Tiểu Lê.

Tiểu Lê đứng tại chỗ, quay đầu nhìn lại Đường Lâm, từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Quay trở lại phòng làm việc, Đường Lâm vốn định bắt đầu làm việc nhưng điện thoại lại đúng lúc vang lên.
Lúc chuẩn bị đi, Đường Lâm đứng bên cạnh bàn làm việc của Tiểu Lê, dặn dò một câu: “Cô tìm lại bản hợp đồng đó giúp tôi!”

“Vâng ạ, Giám đốc Đường!”
Đường Lâm đang định đứng dậy thì Diệp Cảnh Ngạn đã từ ngoài cửa đi vào.

“Đang bận sao?”
“Hả, tại sao...”

Cô còn chưa kịp nói xong thì điện thoại đã bị cúp máy.
Đường Lâm không thể ngờ được Diệp Cảnh Ngạn với Lục Lăng Nghiệp lại quen nhau.

Thế giới này cũng nhỏ quá đi.