Thiên Đường Có Em

Chương 1072: Đường lâm, anh sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu!



Mặc dù những hình ảnh đó chỉ lướt qua rất nhanh trong tâm trí Đường Lâm, nhưng chừng đó đã đủ khiến cô cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Đầu cô1 đã bắt đầu đau nhức, nhưng Quân Khang vẫn không có ý định dừng lại.

Đường Lâm vùng vẫy và gầm gừ. Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, cô v2ẫn phải cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh. Thậm chí cô hoàn toàn không nhớ rằng vì sao lúc đầu mình lại đồng ý ở bên anh ta.

Cô chỉ biết rằng Quân Khang là bạn trai của cô, chỉ vậy thôi!

“Cút!”
“Giám đốc Đường, chị muốn ra ngoài sao?”

“Ừm!”

“Nhưng...” Tiểu Lê ấp úng, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
“Ồ... vậy chúng ta xuất phát luôn nhé!”

“Ừm!”

Đường Lâm cũng không hỏi Lưu Tử Duệ về việc họ sẽ đi đâu.
Có lẽ vì quá đau đớn, Quân Khang chỉ có thể ôm mình và cúi khom người, mất một hồi lâu mà anh ta vẫn không thể bình thường lại.

Đường Lâm chỉnh sửa lại quần áo, đứng dậy và nhìn xuống Quân Khang.

“Đường Lâm, em thật tàn nhẫn!”
“Giám đốc Đường, thế này là...”

“Tiểu Lê, gọi 120!”

Nghe Đường Lâm nói vậy, Tiểu Lê vô cùng bối rối.
Đường Lâm giận dữ trừng mắt nhìn Quân Khang, liên tục lấy tay lau miệng.

Kinh tởm!

Lúc này, cô chỉ cảm thấy một điều duy nhất, đó là cảm giác ghê tởm!
Ba giờ rưỡi chiều.

Đường Lâm xách cặp đi ra từ văn phòng làm việc.

Khi nhìn thấy Đường Lâm, ánh mắt Tiểu Lê cố ý né tránh.
“Sao thế?”

Đường Lâm liếc nhìn Tiểu Lê, ánh mắt có phần lạnh lùng.

“Nhưng lát nữa sẽ có một cuộc họp tập đoàn lúc bốn giờ!”
Đường Lâm nhìn Tiểu Lê một lúc, không nói gì rồi đóng sầm cửa lại.

Nói thật là bây giờ cô không tin ai cả.

Nhất là khi xảy ra vụ việc liên quan đến hợp đồng, cô cảm thấy Tiểu Lê không hề đơn giản như cô tưởng.
Nghe vậy, Đường Lâm bước lên phía trước, thản nhiên nói: “Xin nghỉ giúp tôi!”

Nói rồi, Đường Lâm rời đi mà không thèm quay đầu nhìn lại, Tiểu Lê nhìn theo cô, đứng lặng im một hồi lâu.

Sau khi rời khỏi tòa nhà Diệp Thị, Đường Lâm bỗng hít một hơi thật sâu.
Khi vào viện nghiên cứu, cô thấy trong đại sảnh rộng rãi không có mấy người.

Lúc Đường Lâm còn đang nhìn xung quanh thì đã có một gương mặt khá quen thuộc mặc áo blouse trắng bước tới chỗ cô.

“Cô Đường, xin chào!”
Vì dù sao Lục Lăng Nghiệp cũng đã sắp xếp ổn thỏa, cô tin rằng anh ta chắc chắn sẽ biết.

Trên đường đi, Đường Lâm chợp mắt nghỉ ngơi, sắc mặt cô có phần nhợt nhạt.

Sau khi xe dừng lại, cô vừa đảo mắt nhìn thì thấy một viện nghiên cứu.
Từ khi gặp Quân Khang vào buổi sáng cho đến giờ, cô đã nhốt mình trong văn phòng.

Khó khăn lắm mới được ra ngoài và hít thở không khí trong lành, lúc này cô mới thấy thoải mái hơn một chút.

“Giám đốc Đường, bên đây!”
Cô không thể để mất mặt.

Huống hồ đây còn là công ty của Diệp Cảnh Ngạn.

Nếu7 cô hét lên và thu hút người khác đến xem thì người xấu mặt chắc chắn sẽ là bản thân cô.
Bởi vì hành động của Đường Lâm, Quân Khang đau đến nỗi ngồi bệt cả xuống đất.

Anh ta ôm người, khắp người bỗng toát mồ hôi nhễ nhại.

“Em…”
“Giám đốc Đường, cô cứ đi thẳng vào đó! Lục lão đại đã bảo tôi đợi cô ở đây, cô vào trong rồi sẽ có người đến đón!”

“Được, cảm ơn!”

Lưu Tử Duệ gãi đầu: “Cô đừng khách sáo như thế, đều là việc tôi nên làm mà.”
Anh ta ngã bệt xuống đất, lúc nãy anh ta còn hùng hồn biết bao, bây giờ thì trông thật thảm hại.

Đường Lâm thở hổn hển nhìn chằm chằm Quân Khang, một lúc sau cô mới thẳng lưng đi thẳng đến cửa văn phòng làm việc, cánh cửa mở ra một tiếng phần phật.

“Cút đi, ngay bây giờ, lập tức!”
Để không thấy xấu hổ, Quân Khang cố nén cơn đau, đứng dậy rồi khập khiễng rời khỏi văn phòng.

Không phải anh ta không nhìn thấy Tiểu Lê đang nhìn mình với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Bị sỉ nhục thế này, đương nhiên Quân Khang sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Vô cùng ghê tởm!

Từ lúc bắt đầu đến giờ, cô chưa bao giờ để Quân Khang chạm vào mình.

Bản thân cô vốn đã rất khó chịu với việc bị người khác chạm vào, huống hồ đối phương còn là người mà cô không hề thích một chút nào như Quân Khang.
Rõ ràng Quân Khang đã mất hết bình tĩnh.

Anh ta siết chặt cổ tay Đường Lâm, hận không thể nuốt trọn cơ thể cô.

Bởi vì căng thẳng, động tác của Đường Lâm cũng trở nên cứng đờ.
Tại sao anh Quân vừa vào được một lúc thì đã phải gọi 120 rồi?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy!

“Đường Lâm, anh sẽ không bỏ qua dễ dàng thế đâu!”
Giọng điệu của Đường Lâm vô cùng dứt khoát, Tiểu Lê đang ngồi ở cửa cũng hoảng sợ.

Quân Khang nhất thời không thể đứng dậy, và anh ta chỉ có thể không ngừng thở từng hơi nặng nhọc.

Tiểu Lê đứng ở cửa nhìn Đường Lâm, do dự không biết nên đi vào hay đi ra.
Sau khi Đường Lâm xuống xe đi vào viện nghiên cứu, Lưu Tử Duệ suy nghĩ gì đó rồi liền lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gửi tin nhắn báo tin cho Thiết Lang.

Hôm nay Tham mưu Đường có gì đó rất lạ, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó không thể nói ra.

Anh ta phải nhanh chóng báo tin với lão đại, nếu không khi lão đại trở về và phát hiện ra điều gì không ổn, liệu anh ta còn sống được sao?!
Quân Khang cũng nhìn lại Đường Lâm với ánh mắt đầy nham hiểm. Thế nhưng khi anh ta vừa định làm gì đó thì Đường Lâm đã nâng đùi lên, lập tức lấy giày gao gót đá vào đùi anh ta.

“Úi!”

Quân Khang thấy vô cùng đau đớn một lần nữa, hoàn toàn không thể đứng vững nữa rồi.
Lưu Tử Duệ luôn xuất hiện rất đúng lúc.

Đường Lâm mới đứng dưới lầu chưa được một phút thì xe của anh ta đã đậu bên đường.

Vừa bước qua cô vừa gật đầu với Lưu Tử Duệ, không nói gì mà cứ thế lên xe.
Đường Lâm đứng ở cửa nhìn Quân Khang đang xấu hổ bỏ đi. Mặc dù sự việc đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong khu văn phòng nhưng cô làm gì quan tâm được nhiều như vậy.

Để anh ta mất mặt một mình còn hơn là để cô bị anh ta hủy hoại!

“Giám đốc Đường, anh Quân anh ấy...”
Lưu Tử Duệ vốn rất thông minh, vừa nhìn thoáng qua đã có thể nhận ra Đường Lâm đang có tâm sự.

Sau khi đóng cửa xe, anh ta nhìn Đường Lâm qua gương chiếu hậu, nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: “Giám đốc Đường, hôm nay cô rất bận sao?”

“Vẫn ổn!”
Sau khi đóng cửa, Đường Lâm ngồi trên sô pha, chỉ khi ở một mình cô mới cảm thấy cả người mình đang run lên.

Vừa rồi quả thật rất nguy hiểm.

Người này tình cờ là cô gái mà cô đã gặp trong bữa tối hôm qua.

Đường Lâm gật đầu chào cô ấy: “Chào bác sĩ!”

“Đi thôi, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi! Tôi đưa cô lên trên!”