Và mặc dù ngoài cửa treo bảng là phòng nghiên cứu, thế1 nhưng căn phòng lại trông giống một phòng ngủ ấm áp hơn..
Đường Lâm nhìn quanh căn phòng, ánh sáng mờ ảo phả đến từ đèn treo tườn2g. “Tôi có vấn đề gì sao?”
Đường Lâm không biết mình đã ngủ say từ lúc nào, trong phòng vẫn để ánh đèn với ánh sáng lờ mờ đó.
Nữ bác sĩ đó nhìn Đường Lâm một hồi rồi lắc đầu: “Không có vấn đề gì, cô Đường, lần kiểm tra này đến đây thôi, hôm nay cũng muộn rồi, cô có thể về trước, lần sau tôi sẽ liên lạc lại với cô! “ “Xem ra người thôi miên cô ấy thật sự rất tàn nhẫn!”
Một trong những nữ bác sĩ thở dài: “Không ngờ lại có tận ba tầng. Khi vừa bẻ khóa tầng thứ hai thì tôi đã thấy kiệt sức rồi. Hơn nữa, rốt cuộc tầng thứ ba này là gì chứ? Khi vừa thôi miên cô ấy, tôi có làm cách nào cũng không thể xâm nhập vào được!”
“Haiz! Hai tầng đầu tiên bây giờ đã ổn rổi, nhưng nếu chúng ta không tìm được tầng thứ ba, có lẽ cả đời này cô ấy cũng không thể nhớ lại được!” Hai mươi phút trôi qua, Đường Lâm đã ngủ thiếp đi.
Cô không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết khi tỉnh lại, cô nhìn thấy hai vị bác sĩ đó vẫn ở trong phòng, chỉ là bên cạnh chiếc ghế tựa của cô, còn có thêm ba vị bác sĩ khác cũng đứng đó với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Cô Đường, cô thấy thế nào?” Loại thôi miên này ghê gớm thật.
“Giám đốc Đường, ở đây!”
Lúc này, Đường Lâm thật sự không ngờ Lưu Tử Duệ vẫn còn ở đó. Không còn nghi ngờ gì nữa, hai người họ chí7nh là những người đã xuất hiện trên bàn ăn ngày hôm qua.
Một người đàn ông và một người phụ nữ, trên mặt đều nở nụ cười ấm áp, trô2ng họ rất ăn ý với nhau.
“Xin chào, cho hỏi tôi cần làm gì tiếp theo?” Cô thật sự rất cảm ơn Lưu Tử Duệ đã hết lòng với cương vị làm việc như vậy. Cô không nói nhiều mà trực tiếp lên xe.
Trên xe, thật ra Lưu Tử Duệ có rất nhiều câu muốn hỏi. Nhưng khi nhìn vào kính chiếu hậu thấy Đường Lâm vẫn nhắm hai mắt lại, anh ta nghĩ thầm có thể cô đang mệt, nên chỉ có thể kìm lại sự tò mò trong lòng mà ngậm miệng lại.
Thoáng cái đã đến khu chung cư, Đường Lâm chào tạm biệt Lưu Tử Duệ rồi xoay người rời đi. Mặc dù đang nằm nhưng Đường Lâm vẫn có thể nghe thấy động tĩnh của họ, cô không kìm được mà liếc sang nhìn.
“Tôi là giám đốc điều hành của một công ty.”
“Vậy cô thường có những sở thích gì? Ví dụ, trong thời gian rảnh rỗi, cô thích làm gì?” Đường Lâm bước ra khỏi tòa nhà của viện nghiên cứu, vừa ngẩng đầu thì đã nhìn thấy bầu trời đầy sao lấp lánh trong đêm đông lạnh giá.
Cô giật mình mở điện thoại ra xem, lúc này đã là 12 giờ đêm.
Tám tiếng đồng hồ đã trôi qua, ấy thế mà cô lại chẳng cảm nhận được gì. Cô nhanh chóng đi qua, nhìn vào đôi mắt vẫn sáng ngờ của Lưu Tử Duệ rồi nói: “Anh vẫn luôn ở đây sao?”
“Đúng vậy, tôi phải đảm bảo an toàn cho giám đốc Đường mà, hì hì!”
Đường Lâm mở miệng nhưng không nói gì. “Cô Đường, hiện tại cô đang làm nghề gì?”
Hai vị bác sĩ bước đến bên bàn với đầy đủ dụng cụ pha trà trên đó.
Một người rửa trà, một người xả nước, hai người họ phối hợp vô cùng ăn ý. Nữ bác sĩ đưa Đường Lâm vào lúc nãy nhíu mày nhìn cô không chớp mắt, dường như đang muốn nhìn thấu thứ gì đó từ trong mắt cô.
Đường Lâm ngẩng đầu nhìn cô ấy, sau đó ngồi dậy, nói: “Tôi không có cảm giác gì cả!”
Nghe vậy, năm vị bác sĩ nhìn nhau với vẻ mặt nặng nề. Đường Lâm bất giác nghiêng đầu quan sát Lưu Tử Duệ.
Nhưng cô còn chưa kịp nhìn thấy gương mặt anh ta thì chợt nghe một giọng nói quen thuộc đã lâu: “Nhìn gì vậy?”
Những lời này vừa thốt ra, tim Đường Lâm liền đập mạnh và loạn nhịp. Nghe bác sĩ hỏi vậy, Đường Lâm lờ mờ cảm nhận được rằng dường như đối phương đang muốn cô thả lỏng một chút.
Vì vậy trong khoảng thời gian tiếp đó, cô đã trả lời một cách thoải mái hơn.
Có lẽ mùi hoa oải hương có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ, Đường Lâm dần dần cảm thấy buồn ngủ. Trong ánh sáng đó thậm chí còn thoang thoảng mùi hoa oải hương.
Ngồi lên ghế nằm, Đường Lâm đặt tạm túi xách xuống.
Sau khoảng mười phút, có hai người từ cửa bước vào.
“Cô Đường, xin chào!”
Đường Lâm cũng không nghĩ nhiều, thấy mình vừa hay đang ngồi trên ghế nằm, thế là cô bèn nằm xuống.
Ghế ngả ra rất thoải mái và mềm mại, lúc nằm xuống, cô ngửi thấy mùi oải hương nồng nàn hơn. Mặc dù ngày nào Lưu Tử Duệ cũng đều đón cô đúng giờ. Nhưng dù sao anh ta cũng không phải là Thiết Lang, có vẻ Đường Lâm vẫn hơi đề phòng anh ta.
Hôm nay, sau khi tan làm, Đường Lâm bước ra khỏi tòa nhà Diệp thị. Cô theo thói quen đi về phía chiếc BMW ở kia.
Kỳ lạ là hôm nay Lưu Tử Duệ lại không đứng trước cửa xe để mở cửa cho cô. “Ồ, được, cảm ơn!”
Đường Lâm cũng không hỏi gì, cũng chẳng có gì muốn nói. Lúc đến hay lúc đi cô vẫn một vẻ mặt đó. Cô gật đầu cảm ơn bọn họ rồi cầm túi xách rời khỏi phòng nghiên cứu dưới ánh mắt của năm vị bác sĩ.
Sau khi cô rời đi, những người ở lại thở dài thườn thượt. Đối với cô mà nói, đêm nay vẫn yên bình, không khác gì mọi khi. Nhưng cuối cùng có phải như vậy hay không, có lẽ chỉ có bản thân Đường Lâm mới biết.
…
Một tuần trôi qua, cuộc sống của Đường Lâm vẫn không có gì thay đổi. Cô vẫn mỗi ngày đi làm rồi tan làm như cũ. Cuộc sống không có Thiết Lang, một mình cô đi dạo khắp mọi ngóc ngách ở thành phố G. Có phải hôm nay Lưu Tử Duệ quá yên lặng hay không?
Bình thường, chỉ khi cô không muốn nói chuyện thì Lưu Tử Duệ mới có thể đặc biệt yên lặng.
Nhưng hôm nay, cô đã ngồi vào ghế sau rồi mà Lưu Tử Duệ lại không nói chuyện sao?! Vừa dứt lời, mọi người lại tiếp tục chìm vào im lặng.
Với năng lực của năm người bọn họ mà lại không thể dỡ bỏ tầng thôi miên của Đường Lâm, bây giờ cả nước này còn ai có thể có thủ đoạn như vậy.
.. “Là anh!”
Là anh, không ngờ anh đã trở lại rồi!
Chiếc xe từ từ chạy chậm lại.
Khi Thiết Lang đang ngoái đầu nhìn lại Đường Lâm thì thấy mắt cô đã ươn ướt.
“Anh… đã về rồi sao?”
Nghe thấy thế, Thiết Lang mỉm cười nói: “Ra ngoài lâu như vậy rồi, dù sao cũng nên trở về.”