Lúc Tiểu Lê còn đang ngơ ngác nhìn Đường Lâm, vô cùng chờ mong cô sẽ tha thứ cho mình thì không ngờ Đường Lâm chỉ lạnh klùng nói như vậy. Cô đến công ty vào giờ này để làm gì chứ?!
Đường Lâm cố gắng lay đầu của mình, không lẽ lần thôi miên này đã thất bại rồi sao. Đây là tầng dưới của tòa nhà của Diệp Thị.
Cô hoảng hốt nhìn căn phòng phía sau. Khi nhìn lại, cô bất ngờ phát hiện mình đang ở trong văn phòng. Cảnh tượng đều đã thay đổi.
Đường Lâm nhéo thật mạnh vào cánh tay của mình, rất đau, rất chân thật. “Cô…”
Tiểu Lê không bao giờ ngờ rằng một Đường Lâm thường ngày trông rất hiền lành lại có lúc nói ra những lời lẽ sắc bén như vậy. Trước khi tan làm, Đường Lâm đã gửi cho cô ấy một tin nhắn, bày tỏ rằng cô muốn được thôi miên sâu một lần nữa để xem liệu cô có thể tìm ra cách phá bỏ tầng thôi miên hay không.
Vì vậy, Đường Lâm đã lấy hết dũng khí để có thể nằm ở đây lúc này. Mọi người đều biết rằng thôi miên là việc rất mờ ảo và khó nắm bắt. Chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể khiến cả quá trình không thể trở lại như lúc ban đầu.
Quên đi những gì đã xảy ra trước đây thì vẫn còn đỡ, nhưng nếu khiến cô xuất hiện thêm nhân cách thứ hai hoặc thứ ba thì mọi chuyện không dễ giải quyết nữa rồi. Chỉ là giờ đây mỗi tuần Đường Lâm phải dành ra một ngày để đến Viện Nghiên cứu.
Nếu không gỡ bỏ được tầng thứ ba thì đó sẽ mãi là một cái gai trong lòng cô. Nữ bác sĩ nghiêm túc cảnh báo Đường Lâm về những tai nạn ngoài ý muốn có thể xảy ra khi cô rơi vào trạng thái thôi miên một lần nữa.
Bởi vì tầng thứ ba quá nghiêm ngặt, thậm chí năm người bọn họ đã nghĩ cách giải quyết nhưng vẫn chưa tìm được cách phá bỏ nó. Dù gì thì hôm nay cô ta đã lén lút lẻn vào.
“Hừ, nhất định cô sẽ hối hận.” Có lẽ cho đến lúc này, Tiểu Lê vẫn chưa biết được cô ta không phải đã tìm được một chỗ dựa tốt, mà thật ra là đang chơi đùa với sói dữ!
Không biết tự lượng sức mình, cô ta sẽ sớm nhận lại kết cục thích đáng. Đường Lâm không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện này.
Cô dồn toàn tâm toàn lực vào công việc, chỉ để sau này khi rời khỏi Diệp Thị, cô sẽ không để lại một mớ hỗn độn. Cô muốn biết mọi thứ, nhất là mối quan hệ giữa cô và Thiết Lang đã tiến triển đến đâu.
Chẳng hạn như có cảnh cầu hôn nào đáng để cô nhớ lại hay không?! Người tiếp đón cô vẫn là bác sĩ nữ đó. Vì đã gặp nhau ba lần nên hai người cứ thế đi thẳng vào phòng nghiên cứu số ba mà không cần chào hỏi khách sáo.
“Cô Đường, cô đã nghĩ kĩ chưa?” Đường Lâm đứng trong phòng, nhìn xung quanh, một lúc sau mới khó khăn gọi một tiếng: “Bác sĩ...”
Đáp lại tiếng gọi của cô chỉ là những tiếng vang luẩn quẩn vọng lại. Ngày qua ngày, dường như mọi thứ đang diễn ra đúng theo trật tự của nó.
Mối quan hệ giữa Đường Lâm và Thiết Lang cũng ngày càng thân thiết. Mặc dù không thể nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nhưng những gì họ đang cùng nhau vun đắp cũng không khác lúc đầu là bao. “Vâng, được!”
Giống như lần đầu tiên, Đường Lâm yên tâm nằm trên ghế tựa, có thể là do cô căng thẳng nên dù ngửi thấy mùi hoa oải hương nồng nặc, cô vẫn không cảm thấy buồn ngủ. Cuối cùng, cô nhìn thấy một cánh cửa trong góc phòng.
Đường Lâm bước nhanh tới, mở ngay cánh cửa ra, cô rất quen thuộc con đường phía ngoài cửa. Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Lê đột nhiên thay đổi: “Giám đốc Đường, tôi thật sự không cố ý…”
“Nếu cô nói xong rồi thìc đi đi. Mặc kệ có phải cô cố tình hay không, nhưng khi cô làm ra chuyện này thì nên nghĩ sẽ có hậu quả như vậy.” Sau khi đứng dậy, Tiểu Lê nhìn chằm chằm Đường Lâm như thể việc cô không tha thứ cho cô ta là một việc gì đó rất xấu xa.
Thấy vậy, Đường Lâm từ từ ngước mắt lên, đứng từ xa nhìn Tiểu Lê. Một lúc sau, cô đột nhiên mỉm cười: “Thay vì dành thời gian ở đây diễn kịch với tôi, chi bằng cô quay về nói với chủ của mình rằng tôi đã biết hết những chuyện mà anh ta làm. Với kỹ năng diễn xuất dở tệ này của cô thì tôi nghĩ cô đừng nên tới làm gì, chỉ thêm mất mặt!” “Giám đốc Đường, chị thậta sự không hề suy nghĩ lại chút nào sao? Tôi… tôi biết rất nhiều chuyện về Quân Khang, hơn nữa…”
“Đi ra ngoài! Chuyện của anh ta không liên quan đến tôi!” Cô ta đứng ở cửa, thở hổn hển vì uất hận.
Ngay sau đó, Đường Lâm liền gọi điện thoại đến bộ phận bảo an: “Bộ phận bảo an, tôi là Đường Lâm, làm phiền đến phòng làm việc của tôi một lát!” Đến hôm nay đã là ba ngày trôi qua kể từ khi Tiểu Lê đến tìm Đường Lâm.
Khi tan làm, Đường Lâm đã giải thích cụ thể tình hình với Thiết Lang và bảo anh đừng đến đón cô. Còn cô thì đến Viện Nghiên cứu rất đúng giờ. “Giám đốc Đường, cô không tha thứ cho tôi thì cô sẽ phải hối hận.”
Có lẽ là do không lay chuyển gì được, hoặc có lẽ cô ta không ngờ Đường Lâm lại tuyệt tình như vậy. Không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ biết sau khi tỉnh dậy, cô đờ đẫn, uể oải như thể đã ngủ một giấc rất dài.
Đây là đâu? Đường Lâm lạnh lùng nói. Tiểu Lê hốt hoảng đến mức rùng mình một cái.
Nhưng biểu cảm khóc lóc, kể lể ban đầu dần dần thay đổi sau khi nghe những lời Đường Lâm vừa nói. “Hây, có ai không?”
Đường Lâm kêu to, cảm thấy giọng nói của mình rất xa, rất xa. Nhân lúc người của bộ phận bảo an chưa tới, Tiểu Lê vội vàng bỏ chạy.
Nhìn bóng lưng rời đi của cô ta, Đường Lâm chỉ cảm thấy vô cùng đáng thương. Tuy nhiên mọi thứ đều phải trải qua nhiều quá trình khác nhau.
Cho dù có xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, Đường Lâm cũng chấp nhận. Cô bất giác nhìn đồng hồ, đã là hai giờ đêm.
Tại sao lại là nửa đêm. Huống hồ cô đã nhớ lại mọi chuyện thì hiển nhiên sau này cô sẽ không thể ở lại Diệp Thị lâu hơn được nữa.
... Bác sĩ nữ nhìn Đường Lâm với ánh mắt nặng nề, thở dài rồi bảo Đường Lâm nằm xuống ghế tựa.
“Vậy cô nằm một lát, đợi sau khi cô ngủ say, chúng tôi sẽ bắt đầu.” Nếu đây không phải là một giấc mơ thì nên giải thích những cảnh tượng này thế nào đây?!
Đường Lâm đi ra ngoài, đứng ở ven đường nhìn bầu trời đen mù mịt, trên đường có mấy người đi bộ. Nhìn thấy Đường Lâm hành động kiên quyết như vậy, Tiểu Lê cũng thấy hoảng sợ.
Nếu thật sự bị bộ phận bảo an phát hiện thì chắc chắn cô ta sẽ không có kết quả tốt đẹp. Đường Lâm đứng giữa căn phòng, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.
Cô chưa từng đến đây trước đây, và trong trí nhớ của mình, cô cũng không có một chút ấn tượng nào về nơi này. Và cô đã mất trí nhớ lần nữa?!