Đêm khuya s1e lạnh, thở ra còn tỏa khói trắng trong không khí. “Hả? Thứ bảy? Sao em lại nghĩ là thứ sáu nhỉ!”
Thiết Lang không nói gì. Đường Lâm lại lê dép đi vào phòng bếp, lười biếng dựa vào khung cửa: “Chẳng lẽ điện thoại có vấn đề à? Là thứ bảy thật sao?” Đột nhiên ở phía bên kia đường, một tiếng gọi quen thuộc vọng lại là7m Đường Lâm giật mình. Cô quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt tuấn tú của Thiết Lang đang mỉm cười nhìn cô, lúc này cô mới khẽ mỉm cư2ời.
“Sao anh lại...” “Đi làm sao? Em tự xem, hôm nay là thứ mấy!”
Đường Lâm không kịp hiểu ý của Thiết Lang, vô thức đáp: “Thứ sáu!” Đường Lâm nghi hoặc nhìn bác sĩ nữ: “Nhớ!”
“Vậy đây là nơi nào?” “Tôi... bị sao vậy?”
Bác sĩ nữ cười, đưa một tờ khăn giấy cho cô: “Không sao cả, vừa rồi cô ngủ quên, có lẽ là gặp ác mộng.” Trên chóp mũi là mùi hương của hoa Lavender.
Trước mắt là những khuôn mặt quen thuộc. “Hy vọng lần này có thể thành công!”
Nghe thấy thế, bác sĩ nữ lại như trút được gánh nặng, thở dài một tiếng: “Suốt một ngày một đêm, nếu lần này còn không thể thành công thì chúng ta có thể về nhà làm ruộng hết được rồi!” Đường Lâm cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đồng tình: “Không có gì, chỉ là mơ thấy ác mộng mà thôi. À đúng rồi, không phải các cô nói hôm nay muốn thôi miên lại cho tôi lần nữa sao? Có thành công không?”
Sắc mặt bác sĩ nữ là lạ, nhưng cô ấy vẫn lắc đầu cười: “Thật xin lỗi cô Đường, vừa rồi cô ngủ không ngon nên chúng tôi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ! Nếu cô còn muốn thôi miên thì chúng ta có thể tiếp tục!” Trong phòng vẫn tối mờ, thiếu ánh sáng.
Không còn những ngôi nhà kỳ lạ, không còn những ngã tư đường trống vắng, cũng không có... “Không phải là Viện Nghiên cứu sao? Sao vậy? Không phải là tôi lại...”
Nghe được câu trả lời của Đường Lâm, nụ cười của bác sĩ nữ càng sâu thêm mấy phần: “Không đâu, cô đừng lo lắng. Chỉ là tôi nhìn thấy khi cô vừa mới ngủ dậy, biểu cảm trên mặt rất hoảng sợ nên mới muốn hỏi cô xem có phải đã xảy ra chuyện gì hay không!” Đường Lâm thét lên chói tai. Cô cố gắng muốn mình chạy về phía Thiết Lang, nhưng cho dù cô cố gắng thế nào thì vẫn nhận ra chân mình nặng như chì, hoàn toàn không thể di chuyển được.
“Đừng, đừng... Thiết Lang...” Đường Lâm gật đầu nói: “Ừ, cảm ơn. Nhưng mà... không cần cô đưa đâu, sẽ có người đến đón tôi.”
“Được, vậy tôi tiễn cô xuống tầng!” Nhưng mà bây giờ làm thế nào cũng không nhớ lại được.
Ngoại trừ căn phòng trống vắng, phía sau còn có cái gì nữa, ấn tượng trong đầu cô càng ngày càng mờ nhạt. “Mọi người nói xem, cô ấy có thể nhận ra đã qua một ngày một đêm hay không?”
“Không đâu! Tôi đã thôi miên cô ấy rồi. Chờ sáng mai khi thức dậy, cô ấy sẽ chỉ cảm thấy mình quá bận nên nhớ nhầm thời gian. Mọi người không cần lo lắng chuyện này!” “Vậy là tốt rồi, hy vọng lần này có thể thành công!”
... Đường Lâm chống người ngồi dậy, sắc mặt lại có vẻ rất mệt mỏi.
Cô sờ lên trán mình, toàn là mồ hôi. “Vậy cũng không đến mức mệt như thế chứ. Cho dù em không làm xong, Diệp Cảnh Ngạn cũng không dám nói gì đâu!”
Thái độ kiêu ngạo của Thiết Lang làm Đường Lâm không khỏi bĩu môi: “Đúng vậy, có một pho tượng phật lớn như anh cơ mà. Em đã từng chứng kiến thái độ của Diệp Cảnh Ngạn đối với anh rồi, cứ như là Thái Bạch Kim Tinh gặp Tôn Ngộ Không vậy.” Bác sĩ nữ đi xuống cầu thang với Đường Lâm, trong lúc đó, Đường Lâm vẫn cau mày.
Cô luôn cảm thấy vừa rồi hình như mình vừa mơ thấy một điều gì đó rất đáng sợ. Không biết là cảm giác gì, cô luôn có một ảo giác không thể giải thích được, cứ như thể anh phải rời khỏi cô vậy.
Đường Lâm cố ép bản thân đè nén cảm xúc xuống dưới đáy lòng, đi qua chào hỏi Thiết Lang. Hai người lần lượt lên xe. Xe vừa đi, trong đại sảnh của viện nghiên cứu, tất cả bốn bác sĩ còn lại đều đi xuống. Khi cô hét tên của Thiết Lang, cả người Đường Lâm run rẩy, sau đó cô đột ngột mở mắt ra.
Lúc này cô đã tỉnh lại. “Bác sĩ, đến đây là được, cảm ơn cô vì ngày hôm nay!”
Bác sĩ nữ cười lắc đầu: “Cô Đường, đừng ngại! Xem ra người đón cô đã đến đây rồi, vậy chúng tôi không tiễn nữa!” Đáy mắt Thiết lang chứa đầy ý cười: “Anh biết dạo này em bận rộn, nhưng mà cũng không đến mức nhớ nhầm thời gian chứ!”
Đường Lâm lại bóp nhân trung, rất bất lực đi đến trước bàn rồi ngồi xuống: “Anh vừa nói như vậy, em liền cảm thấy dạo này thật sự mệt quá rồi. Nhưng mà làm sao được chứ, chắc chắn sau này sẽ không ở lại Diệp Thị lâu dài, nên phải tận dụng thời gian này để hoàn thành công việc càng nhanh càng tốt!” “Ừ, tạm biệt!”
Khi đi ra khỏi viện nghiên cứu, Đường Lâm nhìn thấy Thiết Lang đang dựa vào cửa xe ở bên đường, đột nhiên cảm thấy có hơi khó chịu. Đường Lâm giật mình co rúm lại. Khi quay sang nhìn Thiết Lang, cô mới nhận ra lúc này anh đang ôm ngực, vẫn đứng đó, nhưng cả người thì lại đang run rẩy ...
“Không... không…” “Ha, tự xem điện thoại đi!”
Dưới ánh mắt cười nhạo của Thiết Lâm, Đường Lâm khó hiểu quay lại phòng ngủ, cầm lấy điện thoại lên nhìn, rõ ràng trên màn hình ghi là thứ bảy. Đường Lâm bỗng co rúm lại, lúc này cô mới nhận ra mình đang không mặc áo2 khoác.
Khi cảm giác càng lúc càng chân thật, Đường Lâm gần như chắc chắn rằng mình không phải đang mơ. Không có gì ấy nhỉ?
Vậy mà cô lại nghĩ không ra. Đúng là Đường Lâm không hề biết lần thôi miên này đã diễn ra một ngày một đêm.
Khi thức dậy vào sáng hôm sau, cô đang định xuống giường đi làm, vừa mới ra khỏi phòng ngủ thì đã nhìn thấy Thiết Lang đang làm bữa sáng cho cô ở trong phòng bếp. “Vậy ư?”
“Ừ, cô còn nhớ chúng tôi là ai không?” Rõ ràng khi mở mắt ra, cô vẫn còn cảm giác vô cùng đau lòng, nhưng chỉ mới vài giây mà cô lại không thể nhớ ra rốt cuộc mình đã mơ thấy cái gì.
“Cô Đường, cô tỉnh rồi?” “Sao lại dậy sớm vậy?”
Đường Lâm xoa trán, thấy đầu óc mình có hơi tê liệt: “Đi làm đó!” Đường Lâm suy nghĩ một lúc nhưng lại lặng lẽ lắc đầu nói: “Bỏ đi, tôi thấy rất mệt, nếu không thì... lần sau đi!”
“Ừ, cũng được, có thể gần đây cô Đường quá bận rộn nên không được nghỉ ngơi tốt. Như vậy đi, tôi đưa cô về nhà trước, đợi lần sau, khi cô muốn tiếp tục thì chúng ta sẽ làm lại!”