Lúc giọng nói vô cùng lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp vang lên, cả người Đương Lâm như rơi vào hố băng, cứ knhư không còn một chút cảm giác gì.
Cô không tin! Cấp cứu không có hiệu quả…
Không có hiệu quả…
Những lời này giống như câu thần chú ma quỷ sinh sôi, giằng xé trái tim Đường Lâm. Điện thoại lại vang lên.
Là một số lạ.
Đầu ngón tay Đường Lâm run rẩy ấn nhận điện thoại, bên trong truyền đến giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ: “Chị Đường, tôi là Ôn Thần Dương. Chị đang ở đâu vậy?” Ôn Tiểu Nhị chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Anh ta hoang mang lo sợ nhìn dáng vẻ của Đường Lâm, định nói gì đó thì Đường Lâm lại nghiêng đầu ngất đi.
…
“Họ Thiết kia, anh đứng lại!” Đường Lâm ngồi ngẩn ngơ. Cô đưa tay sờ lên mặt mình, tưởng rằng mình sẽ khóc, nhưng không!
Thiết Lang đã chết, đã chết?!
Cô vẫn không tin được! Đường Lâm đang ngồi trong xe của mình. Lúc cô nhận ra đã qua hai mươi phút rồi thì mới nghiêng ngả, lảo đảo bước xuống xe.
Đúng rồi, Lục Lăng Nghiệp nói sẽ có người đến đón cô.
Đúng vậy, cô phải đi đến dưới tầng khu chung cư. Đường Lâm đóng cửa xe, lảo đảo đi ra.
Có lẽ do cảm xúc quá xấu nên dù đã đi vòng quanh bãi đậu xe dưới tầng hầm hai lần nhưng cô vẫn không tìm thấy lối ra.
“Reng reng!” Có lẽ phải đến khi ngồi lên máy bay, rốt cuộc cô mới biết Thiết Lang đã thật sự xảy ra chuyện. Nếu không, mọi thứ sẽ không được chuẩn bị chu đáo như vậy.
“Chị Đường, người sống phải mạnh mẽ. Tôi tin rằng lão Thất cũng không muốn nhìn thấy chị như thế này!”
“Anh trả lời tôi đi, không phải anh ấy thật sự đã chết đúng không?” Xe dừng lại bên cạnh Đường Lâm. Ôn Tiểu Nhị lo lắng xuống xe. Thấy Đường Lâm còn nguyên vẹn, không bị xây xước gì, anh ta mới đột nhiên thở phào một hơi: “Chị Đường, chị không sao chứ?”
Đường Lâm lắc đầu, cúi đầu không nói gì mà tự mình lên xe.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Sắc mặt Ôn Tiểu Nhị không nhịn được mà xuất hiện một tia đau lòng. Anh ta thở dài nói: “Chị Đường, có một số việc… cố nén đau thương!”
“Anh trả lời tôi, anh ấy thật sự đã chết rồi sao?”
Trên ghế rồi rộng rãi của máy bay thương gia, Đường Lâm run rẩy như lá rụng mùa thu. Người đầu tiên nhận ra Đường Lâm đã tỉnh là Cố Nghiên Ca.
Lúc này, cô ấy đang cầm điện thoại, lỡ đãng liếc mắt một cái liền phát hiện Đường Lâm đã mở mắt.
Nghiên Ca vội vàng nghiêng người ghé sát vào cô, trên mặt hiện rõ vẻ vui mừng. “Chị Đường, chị đang ở đâu? Tôi đang ở dưới tầng khu chung cư của chị. Bây giờ chị có tiện xuống tầng không?”
Nghe được giọng nói của Ôn Tiểu Nhị, Đường Lâm bước tiếp, nghẹn ngào nói: “Tôi đang ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Nhưng mà… tôi không ra được!”
“Được, được, chị Đường, chị đứng yên một chỗ đừng nhúc nhích. Bây giờ tôi đi đón chị!” Nói xong câu đó, anh ấy liền cúp máy. Đường Lâm… choáng váng!
Cô đờ đẫn ngồi trong xe, cảm giác trong đầu rất hỗn loạn.
Rõ ràng bên tai không có ai nói chuyện, nhưng lại thấy rất ồn ào. Giống như có thứ gì đó muốn phá kén để thoát ra, nhưng lại bị trói buộc lại, không thể nào phá tan một tầng giam cầm đó được. “A…”
Đột nhiên, lúc cô đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong vài giây thì cô đột nhiên ôm lấy đầu mình, dường như dáng vẻ rất đau đớn, đau đớn khiến cho cô không nhịn được mà gào lên.
“Chị Đường, chị làm sao vậy? Chị Đường…” “Đau… Đừng… Thiết Lang… Em…”
Có thể là nỗi đau đớn này quá dữ dội, không dễ gì chịu đựng. Chưa đầy một phút, khuôn mặt Đường Lâm đã méo mó, mồ hôi nhễ nhãi, nhìn qua rất kinh khủng.
“Chết tiệt, tại sao lại thế này!” Cô không tin!
Trong lòng Đường Lâm bất giác từ chối đáp án này.
“Không thể nào, anh… lừa tôi!” Đường Lâm cầm điện thoại, vẫn đứng tại chỗ không dám nhúc nhích. Cô có thể nghe rõ ràng tiếng bánh xe ma sát trên mặt đất trong điện thoại.
“Bíp bíp!”
Tiếng còi phát ra từ phía trước, bên trái Đường Lâm. Ánh đèn chói mắt chiếu thẳng vào mặt cô, sắc mặt của cô tái nhợt. “Là tôi, Ôn Tiểu Nhị. Hai ngày trước chúng ta từng gặp nhau ở bữa cơm.”
Đường Lâm chợt bừng tỉnh. Cô mơ màng nhớ lại bữa tối hôm đó, đúng là có một người đàn ông rất hoạt bát. Mọi người đều gọi anh ta là Ôn Tiểu Nhị thì phải.
“À, xin chào!” Tỉnh giấc, ký ức quay lại.
Lúc tỉnh lại, Đường Lâm nhận ra mình đang nằm trên giường, xung quanh đều là tường trắng đến lóa mắt. Trong không khí còn phảng phất mùi thuốc khử trùng mà cô ghét nhất.
“Đường Lâm, cô tỉnh rồi à?” Cô nhìn thấy rồi, đôi mắt lóe lên ánh nước của Ôn Tiểu Nhị khi nhìn cô không nỡ mở mắt ra.
Cô nhìn thấy rồi, trên điện thoại mà Ôn Tiểu Nhị cầm lên là khuôn mặt bình thản của Thiết Lang đang nằm ở đó, nhưng trước ngực của áo sơ mi màu trắng lại thấm đẫm máu.
“Ba vết súng vào tim, cấp cứu không có hiệu quả!” Phía đầu bên kia của điện thoại, Lục Lăng Nghiệp vẫn chưa gác máy, như thể đang để cho Đường Lâm có đủ thời gian để chấp nhận chuyện này là thật.
“Chắc là cô cũng biết tôi không cần phải lừa cô những chuyện như thế này. Mười phút sau xuống tầng, sẽ có người đến đón cô!”
“Tút tút tút!” Thảo nào cả ngày hôm nay cô thấy mình rất bất thường.
Hóa ra ông trời đã báo trước một điều gì đó.
Lúc đến sân bay, Đường Lâm lẳng lặng xuống xe. Lúc đi theo Ôn Tiểu Nhị lên máy bay, rốt cuộc cô mới lấy hết can đảm để hỏi: “Anh ấy… thật sự đã chết rồi sao?” Đến lúc này, Đường Lâm không nói gì nữa.
Cô vẫn nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ. Lúc đi qua một con đường quen thuộc, cô luôn cảm thấy người đang lái xe không phải là Ôn Tiểu Nhị, mà là Thiết Lang.
Thảo nào sáng nay cô lại thấy tệ như vậy. “Được, anh nhanh lên. Tôi muốn gặp anh ấy!”
“Yên tâm, tôi đến ngay! Chị đừng cúp máy!”
Ôn Tiểu Nhị rất đáng tin cậy, nói xong liền lái xe qua. Cô không thể tin được!
Làm sao mà Thiết Lang chết cđược. Rõ ràng buổi sáng họ vừa mới tách ra. Hơn nữa, anh còn nói sẽ chỉ rời đi hai ba ngày thôi.
Bây giờ còn chưa đếan một ngày, thế mà Lục Lăng Nghiệp lại gọi điện đến nói Thiết Lang đã xảy ra chuyện! Ôn Thần Dương… Ôn Thần Dương…
Cái tên rất xa lạ.
“Anh là…” “Thiết Lang, anh là đồ rác rưởi!”
“Lục lão đại, giúp tôi, tôi không muốn gây thêm phiền phức cho anh ấy nữa!”
“Thiết Lang, chờ em quay lại!” Ánh mắt yếu ớt của Đường Lâm nhìn Nghiên Ca, khóe miệng mấp máy: “Anh ấy đang ở đâu?”
Nghe được câu nói đầu tiên sau khi tỉnh lại của Đường Lâm là hỏi về Thiết Lang, đáy mắt Nghiên Ca lóe lên một tia u ám: “Cô hỏi ai?”
“Anh ấy… Thiết Lang! Hoàng Phủ Kiêu, thủ trưởng của đội Sói Hoang!”