Thiên Đường Có Em

Chương 1096: Phải ra tay rồi!



Tiểu Ngũ thấy ánh mắt của Yến Thanh thì lúng túng khịt mũi.

Cô ấy đứng sau lưng Đường Lâm, nên một loạt hành động này cũng không bị Đườngk Lâm thấy.

Đường Lâm vẫn tự lẩm bẩm gì đó một mình, nhưng rõ ràng lúc này nói cái gì cô cũng không nghe vào tai. Thiết Lang đã chết và đã được chôn cất tại nghĩa trang ngay trong ngày hôm đó. Không có bia mộ, càng chẳng có văn bia.

Lục Lăng Nghiệp nói rằng vì anh thuộc lính đặc chủng nên chỉ có thể giải quyết mọi việc đơn giản để không gây phiền phức cho gia đình.

Trong suốt quá trình đó, Đường Lâm không nói bất cứ điều gì, thậm chí trong lúc hỏa thêu, cô cũng không được nhìn mặt Thiết Lang lần cuối.
“Hả... có phải cậu đã biết người ra tay hại cậu là ai rồi không?”

Tiểu Ngũ bất ngờ nhìn bóng lưng của Đường Lâm. Cô ấy luôn cảm thấy dường như sự ra đi của Thiết Lang đã tác động rất lớn đến Đường Lâm.

Cô ấy không biết liệu chuyện này có đúng hay không, nhưng vì Đường Lâm, dường như cô ấy chỉ có thể làm vậy.
Khi Tiểu Ngũ đổi chủ đề, ánh mắt đờ đẫn của Đường Lâm bỗng nhấp nháy.

“Bây giờ biết... thì còn có ích gì chứ... Nếu giết những kẻ đã giết anh ấy mà có thể khiến anh ấy quay lại thì đích thân tớ sẽ đi giết chúng ngay!”

Tiểu Ngũ thở dài, nắm lấy tay Đường Lâm, bất lực lắc đầu: “Cậu đừng kích động như vậy. Nếu bây giờ cậu đã nhớ lại tất cả thì có phải cũng nên khiến những người hại cậu phải trả giá không. Có lẽ cậu không biết, nhưng trong khoảng thời gian cậu mất tích, Thiết Lang đã đi tìm cậu như một kẻ điên. Đến tớ là người ngoài cuộc cũng thấy cậu thật tàn nhẫn, huống chi là người trong cuộc như anh ấy!”
“Đường Lâm, cậu không thể như vậy. Nếu Thiết Lang biết cậu như thế này cũng sẽ rất đau lòng.”

Câu nói này lại khiến khóe mắt đã khô cạn của Đường Lâm rưng rưng nước mắt: “Tiểu Ngũ... Cậu nói đi... Tại sao anh ấy cứ thế mà đi chứ... Đến một câu tạm biệt cũng không nói với tớ...”

“Đây có lẽ là số mệnh của anh ấy! Đường Lâm, mặc dù anh ấy đã ra đi, nhưng lẽ nào cậu không muốn biết ai là kẻ đã ra tay hại anh ấy sao?”
Giống như một xác chết biết đi, cô đi theo đám đông và nhìn chiếc bình được chôn cất.

Một tấm bia mộ không chữ thậm chí còn không có bia văn, mọi thứ diễn ra đường đột và vội vàng như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Không có gì đau đớn hơn cái chết ở trong tim.
Đêm đó, Đường Lâm trở về biệt thự nhà họ Đường.

Dường như bố cô đã biết chuyện từ sớm, khi Đường Lâm bước vào phòng khách thì đã thấy ông ấy đang ngồi trên sô pha, chăm chú nhìn cô.

Có lẽ vì nhìn thấy người thân của mình nên Đường Lâm như sắp không kìm được nước mắt.
“Tiểu Ngũ, cảm ơn cậu!”

Khi Đường Lâm nói, Tiểu Ngũ nhận ra giọng nói của cô âm u và khàn khàn đến đáng sợ.

“Cậu cảm ơn tớ làm gì chứ, đi thôi, tớ đưa cậu về nhà.”


Trong phòng bệnh, Đường Lâm lập tức bị Tiểu Ngũ dẫn đến phòng nơi cô nghỉ ngơi trước đó.

Ngồi ở trên giường, cô bất động như một con rối, mặc cho Tiểu Ngũ nói gì cô cũng mặc kệ.
“Đường Lâm, quay về đi, cậu đứng đây thế này cũng không phải cách.”

Tiểu Ngũ lạnh co ro, mũi đỏ ửng quay sang nhìn Đường Lâm, tuy rằng khuôn mặt cô ấy vẫn còn hồng hào, nhưng lại trông có vẻ như đã cứng đờ ra.

Tiểu Ngũ rất thương Đường Lâm, nhưng cô ấy lại không còn cách nào khác, có một số chuyện cô bắt buộc phải trải qua.
Cô đã nhớ lại tất cả những ký ức giữa cô và Thiết Lang

Nhưng cô không ngờ rằng cái giá phải trả của việc nhớ lại đó lại lớn đến vậy.

Lẽ nào nhất định phải khiến cô nếm trải mất mát để biết được ai là người quan trọng nhất của mình sao?
Đương nhiên cô biết thân phận lính đặc chủng của Thiết Lang, nhưng nếu những vinh quang của cuộc đời không được lưu danh về sau, vậy thì tất cả những điều này còn có ý nghĩa gì chứ.

Cái chết của anh đã lấy hết đi mọi cảm xúc hỉ, nộ, ái, ố của cô trong nháy mắt.

Cô không khóc cũng chẳng cười.
“Tớ sẽ... báo thù cho anh ấy!”

“Không phải chứ, cô cả à, chuyện gì ra chuyện đó chứ, đừng làm chuyện gì kinh thiên động địa nữa. Cậu đừng quên thân phận của mình. Hơn nữa, dù muốn trừng phạt đối phương thì chúng ta vẫn còn nhiều cách khác mà, không nhất định phải đích thân ra tay đâu.”

Đường Lâm cười nhạt: “Đương nhiên tớ sẽ không tự mình ra tay, lâu như vậy rồi, đã đến lúc bọn họ phải trả lại những gì mà họ đã nợ tớ!”
Chạng vạng, trời cũng ngả tối dần.

Tiểu Ngũ vẫn đang run lẩy bẩy đứng cạnh Đường Lâm trong nghĩa trang.

Cho dù không sợ thì cơn gió lạnh trong nghĩa trang vẫn khiến người ta rờn rợn.
Nhưng cô nằm ở mép giường không còn chút sức lực, trong mắt cũng chỉ có thể nhìn được Thiết Lang.

Dáng vẻ mê man và nặng nề đó khiến người xem cũng cảm thấy không đành lòng.

Cuối cùng, Tiểu Ngũ cưỡng ép kéo Đường Lâm ra khỏi phòng bệnh, trước khi rời đi, cô vẫn không nỡ liên tục quay đầu nhìn lại.
Đường Lâm buồn bã nhìn Tiểu Ngũ, cuối cùng gật đầu và không nói gì.

Cô vẫn còn rất nhiều thời gian, và mọi thứ vẫn còn kịp.

...
Nghe Tiểu Ngũ nói vậy, Đường Lâm hít một hơi thật sâu, lau nước mắt lăn dài trên má, sau đó nhìn Tiểu Ngũ: “Anh ấy ra đi như thế nào vậy?”

“Tớ nghe nói cả ba phát súng đều trúng vào tim, hơn nữa còn là... bị tập kích!”

Nghe vậy, Đường Lâm không nói gì, chỉ đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn cảnh bên ngoài vườn hoa của bệnh viện, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
Tuy nhiên cô đã kìm lại.

Đường Lâm lặng lẽ bước đến bên cạnh bố mình, sau khi ngồi xuống, cô tựa đầu vào vai ông ấy.

“Bố, con đã nhớ lại tất cả rồi!”
Đường Lâm đứng trước bia mộ trong nghĩa trang, mặt trời mùa đông chói chang, nhưng cũng không thể xua tan nỗi u ám trong lòng cô.

Thiết Lang, hãy đợi em!

Sau khi mọi việc xong xuôi, em sẽ đến tìm anh!
“Ừm... bố biết!”

Bố cô vỗ nhẹ lên bàn tay Đường Lâm, tuy ông ấy không nói gì nhiều nhưng lại dành cho cô đủ thời gian để tập thích nghi với cuộc sống không có Thiết Lang.

Bố, bố nói xem có phải con xung khắc với anh ấy không! Bằng không tại sao con chỉ vừa mới nhớ lại những chuyện liên quan đến anh ấy thì ngay sau đó anh ấy lập tức xảy ra chuyện chứ. Nếu anh ấy không gặp con, có phải những chuyện này sẽ không xảy ra không!”
Bố cô cau mày: “Nói bậy bạ! Cho dù nó xảy ra chuyện gì thì cũng là số mệnh của nó, liên quan gì đến con chứ!”

“Hừ, vậy sao? Thế nhưng tại sao con lại cảm thấy từ khi gặp con, anh ấy chưa có ngày nào trôi qua suôn sẻ...”

“Con gái à, con nghĩ nhiều rồi, chuyện này không liên quan gì đến con!”