“Em thấy sao rồi? Có đau lắm không?” Giọng nói của cậu kéo mợ về gian buồng. Cậu để mợ ngồi trên giường, còn mình thì ngồi quỳ ở bên giường.
“Dạ... có hơi đau một chút, chắc một lát là khỏi. Hay cậu ra coi mẹ thế nào... kẻo lúc nãy ta làm mẹ giận.” Mợ ngập ngừng lên tiếng. Ở thiên giới quỳ gối không đau, ở đây vậy mà lại đau quá, làm mợ có chút khó chịu. Thấy cậu có vẻ quan tâm, mợ liền dùng phép để ở đầu gối có thêm hai vết bầm.
“Mẹ già nên có hơi khó tính, việc đó cứ để cha lo. Đâu, em để ta xem xem.” Cậu nhíu mày quả quyết. Rồi cậu nâng chân mợ lên, hơi ngập ngừng một chút. Mợ thấy thế thì thẹn thùng rụt chân lại, thưa: “Dạ thôi cậu ạ... em... em không sao...”
“Phải xem mới biết được, em cứ để yên tôi xem nào.” Cậu quả quyết vén phần váy của mợ lên cao, để lộ ra bắp chân trắng nõn. Mà nổi bật trên nước da ấy là phần đầu gối đã hơi xanh tím lại. Cậu cau mày, còn mợ thì ngượng ngùng rụt chân lại: “Chỉ là bầm nhẹ thôi cậu, ít hôm sẽ khỏi.”
“Đi đứng sẽ bị đau.” Cậu giữ chân mợ lại. Tay cậu tiếp xúc trực tiếp với bắp chân một cách có phần mạnh bạo hơn làm mợ giật mình, mà cậu cũng thấy hơi... ngượng ngượng. Mà có gì phải ngượng? Mợ là vợ cậu, có cái gì mà phải ngượng chứ! “Em chờ chút tôi đi gọi mấy đứa gia nhân đi lấy thuốc đắp cho đỡ bầm.”
- .-.-.-.-
Sau cái chuyện ngày hôm ấy, con Lành hình như bị phạt gì đấy mà không thấy nó trong nhà cũng dặm bảy hôm liền. Còn cái Chi, nó được ông khen, còn được phân tới làm con hầu riêng cho mợ, việc cũng nhẹ hơn mấy con hầu khác trong nhà.
Còn phần bà, bà thái độ ra mặt. Trước bà đã không ưng mợ, giờ lại càng ghét thêm. Cái Chi thường hay tỉ tê với mợ, nó bảo: “Bà khó dễ với mợ là tại bà với mợ khác nhau đó mợ.”
“Em nói khác là khác làm sao? Mợ thấy có khác gì đâu?” Mợ bỏ cái khăn đang thêu dở xuống, vươn tay uống miếng nước trà. Ở đây hơn ba tháng, riết rồi mợ cũng quen luôn nếp sống ở đây, làm một mợ cả đoan trang kể ra cũng phiền.
“Sao mà không khác được mợ? Bà á, mới đầu bà cũng giống tụi con thôi chứ đâu có phải là tiểu thơ nhà ai như mợ. Với lại... bà là vợ sau chứ đâu phải vợ đầu đâu mợ ơi. Mới hôm trước đó mợ, ông còn nói bà gia giáo không bằng mợ.” Cái Chi lén lút nói. Rồi như chột dạ, nó phủi phủi trước miệng: “Này con lỡ lời con nói chơi với mợ thôi, mợ quên đi nha mợ.”
“Ừ, có gì đâu mà em sợ.” Chuyện cái đám gia nhân nhà này không ưa bà thì đâu chỉ có một hai người đâu. “Mà... sao bà thương con Lành dữ? Nó... cha mẹ gia đình sao đó em?”
“Dạ mợ, con Lành nó mồ côi mẹ. Cha nó hồi trước là tá điền, nhà nghèo xác nghèo xơ mới gán nó vô đây làm. Nó vô làm lúc mới mười tuổi. Mà hổng biết sao, bà vừa thấy nó là gọi nó làm hầu luôn, từ đó tới nay cứ đối tốt với nó như vậy nên nó chẳng coi gia nhân tụi em ra gì.”
“Ra vậy... mợ hiểu rồi. Thôi em ra sau coi có làm gì làm đi, để mợ một mình là được, có gì mợ gọi.”
“Dạ mợ.” Cái Chi lui xuống rồi, mợ ngồi nhắm mắt nghĩ ngợi. Dường như mợ cũng loáng thoáng đoán ra được gì rồi. Khả năng cao...
“Dạ mẹ gọi con?” Mợ đáp. Bà hừ một tiếng rồi mới trẩ lời, tay vẫn phe phẩy cái quạt: “Không gọi cô chứ tui gọi ai? Tự gọi tui chắc?”
“Dạ mẹ gọi con có việc gì vậy ạ?”
“Hừ! Cô về làm dâu nhà này bao lâu rồi?” Bà vờ hỏi. Mợ đáp: “Dạ hơn ba tháng”
“Ba tháng! Ba tháng mà cô coi thử cô làm tròn cái bổn phẩn dâu con chưa?” Bà chột nhiên cao giọng.
“Dạ... ý mẹ là sao con không hiểu.”
“Lại còn không hiểu. Phận đàn bà, gả vào nhà này thì cái việc duy nhất của cô là sinh cho thằng Thành đứa con trai để mà nối dõi tông đường. Có cái việc đơn giản như vậy mà cô làm cũng không được á thì nói để người khác làm. Chứ cô đừng có làm tiệt dòng tiệt giống cái nhà này!”
“Dạ mẹ... cái đó...” Ngọc Diệp ấp úng ngay. Mợ cũng muốn lắm, nhưng cậu còn chưa muốn. Cậu hay giúp mợ chải tóc, xem mợ thêu vải, đôi khi còn ôm ấp một chút chứ không thân mật thêm. Buổi tối hai người thường trò chuyện, nhưng chỉ cần không khí có chút ái muội là cậu lại thôi đi ngủ.
“Cái đó là do con chưa muốn, mẹ đừng có trách vợ con. Tụi con còn trẻ, lại còn mới cưới, việc kia cứ từ từ không vội.” Cậu lên tiếng bảo vệ mợ ngay. Bà liền đập bàn, kêu: “Ơ cái thằng này, tao nuôi mày lớn mày không bênh mày lại đi bênh cái đứa con gái mới vào nhà. Mày lấy vợ rồi là mày quên mẹ mày phải không? Ông trời ngó xuống mà coi! Tui lấy vợ về cho nó để nó với vợ nó leo lên đầu tui vầy nè.”
Cả nhà đều khó chịu vì cái tính càng già càng khó của bà, nên chẳng ai nói năng gì mà chỉ im lặng. Bà lại tiếp cơn giận, quay sang nạt dãi: “Mày đó ha, mẹ mày làm cái gì cũng là vì mày thôi con. Mày đừng có mà lên tiếng bênh nó, mày đàn ông biết cái gì mà bênh? Biết là chưa muốn hay là tại nó đẻ không được? Mày có nghe người ta nói cây độc không trái, gái độc không con chưa?”