Thiên Duyên

Chương 7



“Bà thôi được rồi đó!” Ông lên tiếng quát: “Nói nhăng nói cuội là giỏi! Bà coi thử coi cái nhà này có ai chịu được cái tính khí của bà không? Đừng có thấy tui im rồi muốn làm gì thì làm, cũng coi lại bà đi!”

“Ông... Tới ông cũng bênh nó nữa đúng không? Đúng là cái thứ hồ ly tinh!”

Một tiếng bốp vang lên, bà bị ông tán một cái ngã nhào ra đất. Ai ai cũng thảng thốt, con Lành với mợ vội vàng lại đỡ bà lên. “Tôi nói bà im miệng cho tôi!”

“Ông... ông...” Bà lắp bắp không nên lời, một tay ôm má trân trối nhìn. Thấy mợ tới đỡ, bà trừng mắt nhìn mợ. Ở một góc mà ông với cậu không thấy được, mợ nhoẻn miệng cười. Rồi tự nhiên, trong đầu bà văng vẳng giọng nói lanh lảnh của mợ: “Bà cũng có đẻ được cậu đâu mà kêu?”

“Mày vừa nói cái gì?” Bà vung tay với khuôn mặt dữ tợn. Mợ ngã nhào ra sau, chống tay ra nền gạch rồi kêu một tiếng. Mọi chuyện chỉ diễn ra trong tích tắc, cậu vội lội đỡ mợ: “Em có sao không?”

“Ông... ông nghe nó vừa nói gì với tôi chưa?” Bà chỉ tay vào mợ mà gào lên. Cả ba người còn lại đều không nghe được gì, mỗi người một vẻ mặt mà nhìn bà. Ông vẫn còn tức giận, lại thấy bà đẩy mợ ra thì tức thêm. “Nghe? Nghe cái gì? Tôi chỉ thấy bà đẩy nó ra trong khi nó muốn giúp bà. Bà làm vậy mà coi được hả? Nó làm gì bà chưa?”



“Ông... ông... nó vừa bảo tôi có đẻ được đâu mà kêu... ông...!”

“Bà có thôi vu oan giá hoạ cho nó không! Mà cũng đúng chứ có sai đâu! Hừ!” Ông tức giận chống gậy bỏ đi ra ngoài. Cậu thì đỡ mợ dậy, cẩn thận xem tay cho mợ. Da mợ trắng, lúc nãy chống xuống nền nhà mà ửng đỏ cả lên trông đến tội. Mà hình như chỗ xương lại còn hơi nhô ra, mợ thì nũng nịu kêu đau.

“Chắc trật khớp, em vào buồng để tôi gọi thầy lang về.” Cậu cũng chạy ra ngoài kêu thằng gia nhân chạy đi. Nhân lúc đi ngang bà với cái Lành, mợ dừng lại, lên tiếng: “Mà... cũng đâu hẳn là không đẻ được đâu? Được đứa con gái như kia thì còn gì bằng, mẹ nhỉ?”

Cả bà và cái Lành đều chết điếng. Lần này cả hai đều nghe mợ nói. Mợ mỉm cười rồi ung dung rời khỏi đó, để lại hai người chết đứng như trời trồng.

Ngọc Diệp ở trong buồng chờ chưa được bao lâu thì cậu vào. Cậu ngồi trên giường cạnh mợ, lo lắng xem vết thương ở cổ tay: “Có đau không?”

“Dạ không ạ.”

“Thế sao mà mặt mày cứ ủ rũ thế kia? Hay em để ý mấy lời mà mẹ nói?”

“Dạ... thôi không sao đâu cậu. Mẹ nói cũng đúng, em gả vào nhà cậu thì phải có bổn phận...”



“Em đừng có nghe.” Cậu đột ngột nắm lấy tay mợ, bảo: “Ta còn trẻ, việc kia không vội. Có đứa trẻ rồi cực lắm, em cứ nghe theo, tôi tự có sắp xếp.”

“Cậu... hay là... hay là cậu ghét em nên cậu mới không...” Mợ đột ngột ngẩng đầu, nhìn cậu bằng đôi mắt ngấn lệ. Cậu lúng túng, bị mợ dồn vào một góc: “Tôi không có”

“Vậy sao cậu không chạm vào em...?” Mợ lại gần cậu hơn, tưởng như môi đã kề môi thì bên ngoài có tiếng gọi: “Dạ cậu, dạ mợ, thầy tới rồi ạ.”

“Em ngồi yên đây để thầy xem cái đã.” Cậu đẩy mợ ra, đứng dậy rồi nghiêm túc nói: “Việc kia... để tôi nghĩ đã.”

“Dạ... em xin nghe.”

Lần ấy mợ bị trật tay, may mà không nặng lắm. Còn bà thì trầm hẳn, tự nhốt mình trong buồng không muốn gặp ai, tới giờ cơm cũng là con Lành nó đem vô buồng cho bà. Nhưng cứ hễ bà thấy mợ là bà lại cay nghiệt, còn luôn miệng chửi mợ là yêu quái.

Tối mấy hôm nay, tự nhiên cậu thân mật với mợ hẳn. Cậu lại gần mợ, tự nhiên lại chạm tay vào má mợ: “Thử một chút... em ngồi yên đó...”

Rồi cậu chậm chạp thực hiện động tác môi chạm môi với mợ. Lúc mợ mừng thầm là chuyện sắp thành thì cậu đột nhiên dừng lại, nói: “Thôi... để từ từ...”

Mợ biết, ấy là do cậu ngại với cả còn chưa quen với phản ứng của cơ thể, nên mợ cứ kiên nhẫn chờ. Mợ thì kiên nhẫn đấy, nhưng có người thì không.

- .-.-.-.-.-

Trong buồng bà, con Lành đem mâm cơm vào, ngồi lên giường bảo: “Dạ... mẹ ăn cơm đi mẹ.”

“Mày...” Bà trừng mắt, rồi lại thở dài thườn thượt một hơi.

“Ở đây cũng có ai đâu mẹ. Con cũng đâu có nói cho ông hay cậu biết, con là con gái của mẹ đâu.” Con Lành cười cợt. Có ai ngờ đâu nó chính là con gái của bà. Hồi đó, lúc bà gả cho ông được một thời gian thì con hầu, cũng là bà lúc đó, xin nghỉ về quê chăm cha mẹ. Nói vậy thôi chứ con hầu đó đi lấy chồng, lấy ngay thằng tá điền nhà ông bá nên đành trốn chui trốn nhủi, chả ai biết tới. Cái lúc mà mẹ cậu có bầu thì bà đã sinh con rồi. Bà sinh ra con Lành, mà nhìn cái gia cảnh nghèo khó của chồng nên chán nản, bỏ đứa con gái mới sinh ở đó mà về làm con hầu cho bà. Dè đâu bà sinh chưa bao lâu thì mất, cậu không ai nuôi nên bà nuôi thay. Thừa nước đục thả câu, bà nghĩ ra kế để lên làm bà cả luôn, bỏ mặc chồng với đứa con gái chẳng biết sống chết ra sao.