Trần Khiêm không khỏi liếc nhìn Hồ Tuệ Mẫn.
Vốn tưởng, lần trước mình đã giúp đỡ cậu ấy thì cậu ấy sẽ thay đổi cái nhìn về mình chứ.
Trong lòng anh không khỏi cười khổ bất đắc dĩ.
“Đừng nhắc đến mấy chuyện vô dụng đó, bây giờ mọi người phải cùng nhau nghĩ cách trốn khỏi đây mới là quan trọng!”
Thẩm Quân Văn nói.
“Đi vào, đi vào hết cho tao!”
Đúng lúc này, lại có một giọng nói vang lên.
Sau đó cánh cửa sắt được mở ra.
Hơn ba mươi, có cả nam nữ già trẻ đều bị trùm đầu, đẩy vào trong phòng.
Ngay lúc khăn trùm đầu được mở ra. Phương Kiển Nám không khỏi sửng sốt.
“Sao lại là mọi người? Mọi người cũng bị bắt sao?”
Phương Kiển Nám kinh ngạc.
“Cô Cả, là cô ư? Hóa ra mấy tên chó nhà Tư Đồ này cũng bắt cô tới đây.”
Một ông lão ở trong đó không nhịn được lên tiếng.
Rõ ràng nhóm người này rất quen với Phương Kiển Nám.
Bởi vì bọn họ không phải người ngoài, mà là những nhân vật chủ chốt trong gia tộc lệ thuộc nhà họ Phương, nhà họ Phương có mười mấy gia tộc lệ thuộc lớn nhỏ, bây giờ đã bị bắt hơn một nửa rồi.
Bởi vì bọn họ là người trung thành nhất của nhà họ Phương.
“Cô cả, cô mau nghĩ cách gì đi, chỉ sợ nhà Tư Đồ muốn gây bất lợi cho nhà họ Phương chúng ta, bọn họ định tạo phản đó!”
Một ông lão nói.
“Nhưng bây giờ tôi có thể nghĩ ra cách gì chứ? Không ngờ bọn họ lại dày công chuẩn bị nhiều năm như vậy.”
Phương Kiển Nám buồn bã nói.
Cùng lúc đó.
Trong sân nhà họ Phương.
“Hóa ra là ngài Tư Đồ, thật ngại quá, ông cụ vừa mới uống thuốc nên đi nghỉ rồi.
Tư Đồ Hoăng dẫn theo mấy gia tộc lệ thuộc đã thông đồng với mình, cùng đi tới đây.
“Chuyện này rất quan trọng, làm phiền quản gia đi bẩm báo, chúng tôi sẽ đợi ở đây."
Tư Đồ Hoằng nói.
Quản gia khẽ nhíu mày, rõ ràng hành động này của Tư Đồ Hoằng rất vô lễ.
Nhưng hết cách rồi, ông chỉ có thể đi bẩm báo thôi.