Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1181: Ông đừng tốn công vô ích nữa



Rất nhanh, ông cụ nhà họ Phương đã tiếp đón bọn họ ở phòng sách.
“A Hoằng, có chuyện gì thế?”
Phương Bất Đồng hỏi.
“Là thế này ông Phương, nhà Tư Đồ chúng tôi có một vị đang làm việc trong tổng bộ, vì bị tai nạn lao động mà năm viện, nhưng tiền thuốc men mà phía tổng bộ phải đền bù lại không đúng hạn.”
Tư Đồ Hoằng nói.
“Hả? Gậu tìm tôi chỉ vì chuyện này à?”
Phương Bất Đồng nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy, chính bởi vì tiền thuốc men không tới kịp lúc, mà nhân viên bên nhà Tư Đồ chúng tôi đã qua đời rồi”
Tư Đồ Hoằng lạnh lùng nói.
Phương Bất Đồng đã cảm nhận được chút hàm
“Vậy cậu muốn làm thế nào?”
“Rất đơn giản, trừng phạt người phụ trách vụ này! Bằng không nhà Tư Đồ chúng tôi sẽ không chịu phục đâu.”
“Wậy ai là người phụ trách chuyện này?”
“Phương Kiển Nám!”
“Rầm!”
Phương Bất Đồng đột nhiên đập bàn: “A Hoằng, cậu thật to gan! Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Chẳng lẽ cậu muốn dẫn theo mấy hạng người này, để tới đây tạo phản à?”
“Ha ha, ông nói nặng lời rồi, dù gì nhà Tư Đồ chúng tôi cũng trung thành với nhà họ Phương nhiều năm như vậy, bây giờ chỉ muốn một câu trả lời hợp lý thôi! Thế này đi, ông chỉ cần ký tên vào bản thỏa thuận này, tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa:
Tư Đồ Hoăng đưa một bản thỏa thuận cho ông cụ.
Phương Bất Đồng vừa liếc nhìn bản thỏa thuận, sắc mặt đã thay đổi trong nháy mắt.
“Tư Đồ Hoằng, cậu đúng là nói chuyện viển vông, muốn chết sao?”
Phương Bất Đồng đỏ mắt tức giận nói. “Người đâu!” Phương Bất Đồng gào lên.
“Ha ha, ông Phương, ông đừng gọi nữa, bốn tứ quỷ bảo vệ sự an toàn cho ông, đã sớm bị người chúng tôi đánh cho tàn phế rồi, bây giờ ông gần như không còn người nào có tác dụng đâu. Vì sự an toàn của ông, còn có hai đứa cháu gái ông, và hai đứa con ông, tôi hy vọng ông có thể ký vào đây, đồng thời tuyên bố chuyện này trước mặt mọi người.”
Tư Đồ Hoằng cười khẩy nói.
Tất nhiên Phương Bất Đồng biết lúc này đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng ông tuyệt đối không ngờ được, từ khi nào nhà Tư Đồ lại có năng lực lớn như vậy?
“Các cậu đã bắt Phương Di và Phương Kiển Nám rồi sao?”
“Ha ha, ông Phương, tôi cho ông năm phút để suy nghĩ, còn về phần ban giám đốc, tôi tin không bao lâu nữa, mấy lão già bám theo ông cũng sẽ ký tên thông qua thôi.”
Tư Đồ Hoằng nói. “Ông đừng tốn công vô ích nữa”
“Được, cậu bảo tôi ký cũng được, nhưng tôi muốn hiểu rõ chuyện này, có phải Tư Đồ Hoằng cậu đã làm tay sai cho nhà họ Mạc kia rồi không?”
“Nói tay sai thật khó nghe. Tôi chỉ chọn một người thông minh để đi theo thôi. Thật ra đi tới hôm nay, cũng là do ông tự hại mình thôi.”
“Nhà họ Mạc có ý định liên thủ với ông, để giúp đỡ nhà họ Mạc tìm kiếm Trần Khiêm ở vùng Tây Nam này, nhưng ông lại từ chối, không còn cách nào khác, tôi cần phải mượn thế lực nhà họ Phương ở vùng Tây Nam này, mới có thể tìm được Trần Khiêm kia, còn về lợi ích, từ nay nhà họ Phương sẽ mang họ Tư Đồ. Ông Phương, ông cũng đừng trách tôi.
Tư Đồ Hoằng nói.
“Người đâu, dẫn ông cụ về phòng nghỉ ngơi, trông coi thật cẩn thận, tuyệt đối đừng làm lỡ đại hội ngày mai.”
Tư Đồ Hoẵng nói xong thì trực tiếp dẫn người rời đi.