Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1182: Tính thêm tôi nữa



Lúc này, trong mật thất nhà Tư Đồ. Ngày càng nhiều người bị bắt tới đây.
Phần lớn đều là tâm phúc chủ chốt của nhà họ Phương.
“Không xong rồi, có thể ông nội cũng xảy ra chuyện rồi, chúng ta cần phải nhanh chóng nghĩ cách ra khỏi đây.”
Phương Kiển Nám nói.
“Chuyện cấp bách bây giờ chỉ có thể là, liên hợp. mấy người có thân thủ tốt, rồi chúng ta cùng xông ra ngoài.”
Thẩm Quân Văn nói.
“Cô Kiển Nám, ở đây chỉ có cô là có thân thủ tốt nhất, có thể thấy cô cũng biết dùng súng mà, không bằng chúng ta xông ra thử, cộng thêm Tuệ Mẫn nữa! Chỉ có ba người thì thiếu một chút!”
Thẩm Quân Văn nói.
“Tôi cũng biết võ, tính tôi thêm đi!”
“Tính thêm tôi nữa!”
Chẳng mấy chốc, mười mấy người đã đứng dậy.
Không ai muốn phục tùng lão cẩu Tư Đồ Hoằng này.
Ngay lập tức bầu không khí căm phẫn sục sôi.
“Nhưng xông ra ngoài cũng rất nguy hiểm. Tôi cũng biết chàng trai trẻ này muốn trốn khỏi đây, nhưng cậu không phải người trong thế lực nhà họ Phương, cậu yên tâm đi, bọn họ sẽ không làm khó các cậu đâu, hơn nữa các cậu đã bị bắt tới đây rồi, sao có thể đấu lại Tư Đồ Hoằng chứi”
Có người lo lắng hỏi.
Trần Khiêm cũng làm động tác ra dấu, bảo bọn họ đừng kích động, cứ xem tình hình trước đã.
“Hừ, mấy người hèn yếu các ông bớt nói lại đi!”
Thẩm Quân Văn nhìn bọn họ không còn gì để nói.
“Bây giờ tôi cũng nghiêng về cách nghĩ của Thẩm Quân Văn, tôi cảm thấy có thể xông ra ngoài thử một phen! Dù sao cũng tốt hơn ngồi chờ chết.”
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Phương Kiển Nám mới lặng lẽ gật đầu.
Dù gì, chỉ cần xông ra ngoài, thì có thể báo tin, mời trợ thủ đến đây để đối phó với nhà Tư Đồ.
“Được, lúc nãy tôi đã quan sát, phòng vệ trong sân bọn họ rất lỏng lẻo, còn bên ngoài thì rất nghiêm ngặt, không biết cô Phương có quen thuộc địa hình bên ngoài không?”
Phương Kiển Nám gật đầu: “Tôi quen! Lát nữa mọi người cứ đi sau tôi, tôi sẽ dẫn mọi người xông ra ngoài thử”
“Aaal”
Đúng lúc này, Trần Khiêm mở miệng.
Ý anh là cô cũng dẫn anh ra ngoài với.
“A Tam, tôi biết anh sợ, nhưng lần này chúng tôi xông ra ngoài, rất có thể sẽ không thành công, còn gặp nguy hiểm nữa.”
Phương Kiển Nám quan tâm nói.
Còn Hồ Tuệ Mãn thì trợn mắt, không nói gì.
“Bây giờ gia tộc đã như vậy, em cũng không thể ở lại đây, Kiển Nám, em sẽ chạy ra ngoài cùng các chị."
Phương Di cũng cần răng nói.
Phương Kiển Nám nhìn mấy người khác trong gia tộc, phần lớn đều bị nhà Tư Đồ dọa cho sợ rồi.
Vì thế cô lập tức nhìn Phương Di gật đầu.
“Không được, tôi không đồng ý, cô Phương Di, còn có A Tam này nữa, chúng ta xông ra ngoài thật sự rất nguy hiểm, nếu hai người họ đi theo, sẽ khó tránh khỏi việc gây rối loạn!”
Hồ Tuệ Mẫn nói.
“Đầu tiên đừng tranh luận vấn đề này, đợi trời tối, chúng ta hãng nói tiếp.”
Phương Kiển Nám kịp thời nói.
Cũng vào lúc này, Trần Khiêm đi vào một góc, lặng lẽ lấy ra một thứ như ngọc bội, nhưng không phải ngọc bội, bởi vì phía trên có một nút ấn, Trần Khiêm lập tức ấn vào đó...