Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1317: Anh hùng cứu mĩ nhân



'Trần Khiêm nhấc cặp sách của mình lên, lại thuận mắt liếc nhìn cô gái.
Bởi vì cô ấy cúi khom người, lại mặc một bộ đồng phục váy ngắn, thế nên lúc này một mảng ngực trắng nõn của cô ấy bị Trần Khiêm nhìn không sót chút nào.
Anh chợt có cảm giác không biết phải liếc mắt đi đâu mới được.
Mà cô gái lúc này mới phát hiện ra, vội vàng tún chặt lấy cổ áo của mình.
Khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc ửng đỏ.
Cô ấy lúng túng cười nói: "Thực sự là cám ơn anh, nếu không có anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra mất!"
"Không có gì!"
Trần Khiêm thờ ơ nói.
Nói xong liền định xoay người rời đi.
Cô gái lại dường như có chút không cam lòng.
"Anh trai, xin chờ một chút, tôi còn có lời chưa nói hết, tôi bảo anh là chồng tôi, anh chỉ cần đóng kịch với tôi chút là được, làm chỉ vội vàng xua tay kêu không phải?"
Cô gái có hơi tức giận hỏi.
Con gái mà, đặc biệt kiểu con gái có chút nhan sắc coi trọng nhất là ý kiến của người khác đối với mình.
Cô ta cảm giác như Trần Khiêm rất sợ trở thành chồng của cô ta vậy đó.
Khiến cho trong lòng cô ta không được thoải mái.
"Tôi có bạn gái rồi! Hơn nữa dù không giả làm chồng cô vẫn có thể cứu cô được đấy thôi!"
"Hừ, anh nghĩ rằng tôi sẽ... á!"
Cô gái mím môi, muốn vớt vát lại chút mặt mũi cho mình.
Thế nhưng mới bước đi đã cảm thấy cổ chân đau xót.
"Shhhh... Chân của tôi hình như trẹo rồi!"
Trần Khiêm lắc đầu, ngồi xổm xuống nói: "Trẹo chỗ nào, tôi xem giúp cô!"
"Không cần anh xem hộ, không phải anh có bạn gái rồi sao, miễn cho bạn gái anh lại hiểu lầm!"
Cô gái nói. "Vậy cô tự đi trở về đi!"
Trần Khiêm nói xong bèn xách túi lên bỏ đi mất.
"Ôi đậu mòe, này này này, anh, rốt cuộc anh có hiểu cái gì là thương hoa tiếc ngọc hay không? Tối thiểu anh cũng phải đưa tôi đi bệnh viện chứ!"
Trần Khiêm hít một hơi dài.
Anh đi vòng trở lại, nhẹ nhàng gạt ngang cô ta.
Sau đó cầm lấy cổ chân của cô ta giơ lên cao chút.
Ấn đúng vị trí rồi nhẹ nhàng lắc một cái.
Rắc rắc.
Cô gái còn đang ngạc nhiên không biết anh ta muốn làm gì đây.
Đột nhiên cảm thấy chỗ trẹo của mình đã khỏi rồi.
"Như vậy là được rồi đúng không? Trời sắp tối rồi, tôi khuyên cô mau chóng về nhà đi!"
"Chờ thêm một chút!" Cô gái lại gọi Trần Khiêm quay lại. "Lại làm sao nữa?”
"Anh đã giúp tôi đến vậy, tôi còn chưa cám ơn anh tử tế mà, vậy đi, tôi mời anh bữa tối được không?”