Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1318: Cô nói thật hay giả thế



Mời bữa tối?
Đúng luc Trần Khiêm muốn đi ăn cơm.
Có người mời, đương nhiên tốt hơn việc chính mình bỏ tiền rồi.
"*** Trần Khiêm đồng ý với cô ta. "Anh!" Trương Mẫn sa mạc lời với anh chàng này rồi. Nhưng mà mấy cô gái trẻ đều ngưỡng một bậc anh hùng tuy Trần Khiêm không phải anh hùng, nhưng anh ta giúp mình là thật.
Hơn nữa dáng vẻ của Trần Khiêm cũng dễ nhìn, làm người ta không tự chủ được mà muốn gần gũi anh hơn.
Vì vậy Trương Mẫn dẫn Trần Khiêm đến một quán cơm.
Hai người nói chuyện qua lại với nhau, đần dân cũng trở nên thân quen.
“Anh tới đây để du lịch đúng dịp đấy!" Trương Mẫn nói.
"Sao lại đúng dịp?"
"Anh không biết sao, bắt đầu từ ngày mai, nhà họ Lục của tỉnh Long Giang sẽ tổ chức đại hội giao lưu các món vật quý trong ba ngày! Sớm hơn một tháng so với lần trước, lại vừa lúc anh đến đây!"
"Đại hội giao lưu các món đồ quý được tổ chức hàng năm, từ Nam đến Bắc, thậm chí nước ngoài đều có vô số người đến, riêng thế thôi đã đủ khiến người ta nhìn hoa cả mắt rồi!"
Trương Mẫn nói.
"Ồ, tôi chỉ mới nghe thấy đại hội giao lưu đồ cổ thôi, thật đúng là chưa từng nghe qua đại hội giao lưu vật quýt
Trần Khiêm cười cười lắc đầu.
"Đại hội giao lưu đồ cổ thì có cái gì đâu, lần đại hội này bao gồm toàn diện các mặt, không chỉ có đồ cổ, có có các kiểu vật quý đồ hiếm, chỉ cần anh có của báu đều có thể mang ra triển lãm. Lấy một thí dụ đi, một chiếc vòng ngọc thông thường anh tự đem đi bán có thể bán được một trăm nghìn tệ nhé, thế nhưng nếu thông qua các bước kiểm tra của đại hội giao lưu, đồ ở trong này có thể bán đi với giá mười triệu tệ, thậm chí còn cao. hơn!"
“Tôi hiểu rồi, thế nhưng cũng chỉ có kẻ giàu mới chơi cái này thôi, tôi đi cũng chỉ là đứng xem cho vui thôi! Hơn nữa mấy cái đồ cổ hay vật quý gì cũng chỉ có vậy mà thôi, tôi không hứng thú với chúng nó!"
Trần Khiêm cười nói.
"Xì! Trông anh có vẻ rất thông minh mà sao có thể nói ra được như vậy? Tôi nói cho anh biết một bí mật, nếu không phải người nội bộ thì không biết chuyện này đâu!"
Trương Mãn bỗng nhỏ giọng.
Trần Khiêm nhai miếng cá hấp rồi lại uống một ngụm đồ uống, ý bảo Trương Mẫn nói nghe xem.
“Đại hội giao lưu vào bốn năm trước, đã từng xuất hiện pháp khí cổ xưa có khắc tên trên đó, hơn nữa còn phát sáng nữa!"
Trương Mẫn nói. "Khụ!"
Trần Khiêm vừa uống một ngụm đồ uống thiếu chút nữa phun ra ngoài.
"Cô nói thật hay giả thế?"
Trương Mẫn bực mình trước thái độ của Trần Khiêm.
"Tôi lừa anh làm gì, chỉ do anh không có kiến thức mà thôi, đó là một thanh kiếm đã được một vị đạo sĩ dùng cách đây rất lâu, sau đó để nó ở trong nhà nên dính đầy bụi bặm, do đó mà bách tà bất xâm. Sau này nó bị một người nước Oa dùng giá cao mua lại, mua về nhà chưa tới nửa năm, mẹ ruột của người thương nhân giàu có nước Oa kia mắc bệnh nặng, vậy mà kì tích lại xuất hiện, phải biết rằng mẹ ông ta bốn năm trước đã chín mươi tám tuổi, hiện tại một trăm linh hai tuổi vẫn khỏe mạnh như xưa"