Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1414: Buông bọn họ ra



... Bất tri bất giác, Trần Khiêm đã đắm chìm trong đó bảy ngày rồi.
Bùm! Ngay sau đó một tảng đá lớn vỡ đôi.
Phá Quân đang không ngừng bay lượn với tốc độ cực nhanh trên bầu trời.
Ý niệm của Trần Khiêm điều khiển, nó mới bay trở lại trong bàn tay anh.
“Bản thân Phá Quân đã có sức công kích vô cùng mạnh rồi, thực lực cũng không hề yếu hơn so với một vị Tông sư nào cả. Bây giờ lại cộng thêm mình là bán Tông sư nữa, nếu bây giờ gặp phải Mạc Thương Long, mình tin chắc rằng mình có thể đấu lại với lão ta!"
'Trân Khiêm thầm nói trong lòng
Trần Khiêm đều đã lĩnh hội được ba phương pháp sử dụng đao dài mà Phá Quân hướng dẫn, nhưng Trần Khiêm cũng không thích sử dụng vũ khí đao dài, cho nên cũng không quá coi trọng điều đó.
Anh dừng chân trong khu rừng này đã khá lâu rồi.
Trân Khiêm bắt đầu dự định đi tìm chiếc quan tài Trường Sinh đó.
Không tiếp tục chân chờ thêm nữa, anh bắt đầu gấp rút đi về phía Tây Bắc.
May mắn thay đến tầm chạng vạng tối, Trần Khiêm cuối cùng cũng đã ra khỏi được khu rừng rậm rạp trải dài như vô tận này.
Sau đó anh tới một thị trấn nhỏ.
Tại đây đã bắt đầu có dấu vết của sa mạc, sau khi hỏi thăm những người nơi đây anh mới phát hiện ra rằng mình đã đi đến phần rìa của sa mạc Tây Bắc rồi.
Vị trí này cũng gần như tương tự với dự đoán của Trần Khiêm.
Dù sao, lúc trực thăng gặp tai nạn, đã nói là sắp đến được khu vực Tây Bắc, huống chỉ là anh cũng đã đi bộ lâu như vậy rồi.
'Trân Khiêm tìm thấy một khách sạn trong thị trấn, định mua một chút quần áo và đồ dùng hàng ngày để nghỉ ngơi hẳn hoi một chút sau quãng đường dài mệt nhọc.
'Trần Khiêm vừa mới mua đồ xong và bước ra ngoài.
'Thì anh đã nghe thấy tiếng kêu la vọng đến từ một góc nhỏ của thị trấn:
“Các người định làm gì vậy?” “Chẳng làm gì cả, bọn anh chỉ muốn mời hai cô em xinh đẹp từ vùng khác tới một ly thôi mà, coi như là để thể hiện tấm lòng hiếu khách của bọn anh.”
“Các người cút xa ral”
Một cô gái đẩy mấy người đàn ông kia ra, muốn rời đi.
"He he he! Người đẹp, đừng đi mài"
Mấy tên đàn ông đó chặn họ lại.
Rõ ràng có thể thấy được là bọn chúng thấy hai cô gái đó xinh đẹp hơn nữa còn từ nơi khác tới nên mới nảy
ý định xấu xa.
Những điều như vậy có thể nói là chuyện thường tình không có gì lạ lẫm cả.
Nhưng Trần Khiêm lúc này đột nhiên dừng lại.
"Sao có thể giống giọng nói của cô ấy như thế được. nhỉ?"
Đúng vậy, càng nghe, Trần Khiêm càng cảm thấy giống.
Lúc này Trân Khiêm mới men theo âm thanh đó đi tới góc này.
Khi nhìn thấy hai cô gái đó, mi mắt anh khẽ giật. "Thực sự là cậu ấy! Tại sao cậu ấy lại đến đây?"
Trần Khiêm có chút ngạc nhiên nhưng cũng xen chút nghỉ ngờ.
Nhưng khi nhìn thấy mấy tên đàn ông kia bắt đầu động tay động chân
Trần Khiêm cau mày, lập tức liến về phía đó. “Bốp!”
Mấy tên thanh niên trai tráng kia đang chuẩn bị tiến tới cưỡng ép hai cô gái kia đi cùng mình.
Bây giờ, đột nhiên từ đằng sau có ai đó vỗ võ bả vai của chúng.
Quay đầu lại nhìn thì thấy một chàng trai đội mũ lưỡi trai và bịt khẩu trang kín mít.
“Thằng ranh con kia, ai đẻ mày ra mà để giờ mày lắm chuyện vậy? Cút ra kia đi, đừng có chõ mũi vào chuyện của người khác, nếu không đừng trách tao ác!"
Đám thanh niên lạnh lùng cất giọng cảnh cáo.
"Buông bọn họ ral"
Trần Khiêm nói với một tông giọng khác.