Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1415: Nếu còn không chịu đi chúng mày sẽ phải chết đó



“Muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân sao? Tao thấy mày là đang...!!I”
Hắn ta còn chưa kịp nói hết câu, Trần Khiêm đã trực. tiếp nắm lấy bàn tay hắn.
Ngay sau đó, âm thanh răng rắc của tiếng xương gấy vang lên.
Mấy người còn lại thấy tình hình không ổn liền lập. tức ra tay.
Bịch bịch bịch!
Rất nhanh bọn chúng liền tung cú đấm vào ngực Trần Khiêm.
Nhưng không có gì để nghỉ ngờ cả, tất cả bọn chúng đều ôm lấy tay của mình kêu lên thảm thiết.
Cú đấm nặng nề vừa rồi, giống như đấm vào vách núi vậy, xương cốt dường như vỡ vụn ra.
'Tất cả mấy tên thanh niên đó đều nhìn Trần Khiêm bằng ánh mắt đầy kinh hãi.
Đây là loại người nào vậy? Sao cơ thể hắn lại có thể như vậy được?
“Nếu còn không chịu đi chúng mày sẽ phải chết đó!”
'Trân Khiêm lạnh lùng nói.
Mấy tên đó đồng loạt nuốt vài ngụm nước bọt, ôm lấy cổ tay chạy toán loạn, bởi vì họ vừa nhìn ra được sát khí từ trong mắt người thanh niên kia! Loại sát khí khiến người khác cảm thấy sởn hết cả tóc gáy.
Dọa cho bọn chúng sợ hãi mà chạy mất
Hai cô gái kia vây quanh Trân Khiêm mà cảm ơn rối rít.
Trần Khiêm lại ấn vành mũ xuống che khuôn mặt mình lại.
"Cám ơn anh nhé anh trai!" Cô gái nói.
Trần Khiêm lắc lắc đầu: “Không có gì cả, hai người mau mau trở về đi!”
Anh vừa nói vừa cúi thấp đầu xuống
Trần Khiêm vừa định quay người rời đi.
“Ui, chân của tôi”
Một trong hai cô gái ngồi thụp xuống ôm lấy chân của mình, có vẻ là trong cuộc xô xát ban nãy chân của cô ấy đã bị thương rồi.
“Không sao chứ?”
“Không sao chứ?”
Trần Khiêm và cô gái còn lại đồng loạt ngồi xổm xuống và cất tiếng hỏi.
Hai người bọn họ như vậy khiến cho cô gái bị đau chân kia có chút kinh ngạc.
“Tôi vẫn ổn, chỉ có điều là tôi đau quá, có vẻ là không thể đi được rồi."
Cô gái đó nói. "Vậy thế này đi, để tôi dìu cậu đi”
Cô gái đeo kính với khí chất vô cùng nổi trội, mang theo hơi hướm của tiểu thư khuê các kia vội nói.
Nhưng có thể thấy được là vết thương trên chân cô gái kia khá nghiêm trọng.
Mới bước được vài bước đã không thể tiếp tục đi được nữa.
“Như vậy thì phải đi đến bao giờ được, để tôi giúp. các cô xem vết thương thế nào.”
Trân Khiêm nói.
“Được được, nhưng có điều anh trai này, anh có thể cõng cậu ấy trở về chỗ chúng tôi đang ở được không? Tôi sợ lát nữa mấy tên đó sẽ quay lại đây mất!”
Cô gái đeo kính kia nhẹ nhàng nói.
“Cũng được”
Nói xong anh liền cõng cô gái kia lên lưng.