Cây đại thụ đó được người dân của đất nước này gọi là cây thần.
Bởi vì nó từ trên trời rủ xuống.
Khi đó, người dân của đất nước này cho rằng.
Đây là thiên binh mà trên trời cử xuống để mời bọn họ lên thiên cung tụ họp, nhưng trên đường xảy ra biến cố nên vị thần và những thiên binh mà ông ấy chỉ huy đều chết.
Nhà vua nghĩ, trên trời đã có lời mời thì không thể thất lễ được.
Cũng phải đi lên để nói rõ chuyện đã xảy ra với vị thần kia.
Thế là nhà vua đã cử ba trăm dũng sĩ giỏi nhất trong nước.
'Trèo lên cây đại thụ này.
Nhưng đợi rất lâu cũng không thấy ba trăm dũng sĩ kia quay về.
Nhà vua không cam tâm, cho nên mỗi năm về sau đều sẽ chọn một nhóm dũng sĩ trèo lên cái cây thần này.
Cho đến trước hôm cung điện của vị thần đã xây xong, lúc chuẩn bị hạ táng.
Thì xảy ra một chuyện kì là.
Đó là sấm sét đã đánh trúng cây thần này.
Cây thần bốc cháy, ngọn lửa lớn cháy hơn một tháng, cuối cùng mới biến mất.
Nhà vua rất tức giận, cho rằng đây là do ông trời trách bọn họ không trân trọng cơ hội.
Nhưng lúc này, việc chôn cất vị thần kia là quan trọng nhất.
Câu chuyện chỉ tiết sau đó chính là chôn cất hai vợ chồng vị thần kia với nhau, nhưng cuối cùng bị một lão. ăn mày xuất hiện ngăn lại.
Trên bức bích họa kể rằng, khi đó, lão ăn mày đã nghiêm túc nói với nhà vua lý do vì sao không thể chôn cất chung.
Nhà vua không tin.
Cho nên ông ta thi triển pháp thuật, chỉ tay lên bức tường, trên tường xuất hiện một cảnh tượng, chính là cảnh trượng đất nước này bị diệt vong.
Bức bích họa nói rằng, khi đó lão ăn mày đã dùng thủ đoạn này, cho nên tất cả vương công đại thần đều sợ hãi.
Lần lượt quỳ bái ông ta.
Ngay cả nhà vua cũng quỳ bái.
Vì vậy, cuối cùng nghe theo lời đề nghị của lão ăn mày.
Nhà vua muốn mời lão ăn mày làm quốc sư, muốn hỏi ông ta làm thế nào mới có thể giữ được đất nước.
Nhưng lão ăn mày từ chối lời mời làm quốc sư, rồi vẽ cho nhà vua hai bức tranh.
Một bức trong đó chỉ là một biểu tượng.
Nhưng Trần Khiêm lại nhìn rất rõ, đây là biểu tượng của Hội Thái Dương.
Bức tranh còn lại thì huyền ảo hơn.
“Sao lại giống... pháp khí Thái Dương Đồ của nhà họ Trần thế nhỉ?”
Trần Khiêm vò đầu bứt tai, không khỏi kinh ngạc.