Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1728: Ai đúng ai sai lúc đó sẽ rõ



Tại phòng riêng
Trần Khiêm và Mã Tiến vừa bước vào hội trường đã nhìn thấy đại sư Ninh Viễn đang khoanh chân ngồi bên cạnh lư hương.
Nhắm mắt lại.
"Cậu Trần, cậu đến rồi!"
Nghe thấy tiếng bước chân của Trần Khiêm, đại sư Ninh Viễn mở mắt ra.
Sau lời chào hỏi đơn giản. Trần Khiêm cũng trực tiếp hỏi luôn ý định của mình.
Trước đó Mã Tiến cũng đã bày tỏ ý định của anh với đại sư Ninh Viễn rồi.
Trần Khiêm muốn tìm hiểu những chuyện có liên quan đến Gổ Thành.
Đại sư Ninh Viễn biết lần này Trần Khiêm là người quyên góp nhiều tiền nhất.
Còn trước đây, chuyện Trần Khiêm đã cứu hơn một trăm đứa trẻ, đại sư Ninh Viễn cũng đã nghe Mã Tiến kể rồi.
Bản thân ông ấy cũng rất tôn trọng Trần Khiêm.
"Cổ Thành mà cậu muốn hỏi, đúng là lão tăng cũng biết đến sự tồn tại của nó, mấy chục năm trước lão tăng và một vị ân sư đã từng đến Cổ Thành rồi. Đối với lão tăng mà nói, đến tận bây giờ, trải nghiệm lần đó như mới vừa xảy rai"
Đại sư Ninh Viễn điềm đạm nhấp một ngụm trà
Nhìn biểu cảm của ông ấy, dường như khoảng thời gian đó thực sự mang lại cho ông ấy một số cảm giác bất ngờ.
Ông ấy nhìn Trần Khiêm cười nói
"Cậu Trần, không biết cậu có hứng thú nghe hay không?"
"Đại sư cứ nói đi đừng ngại!" Trần Khiêm gật đầu. Thấy vậy, đại sư Ninh Viễn bắt đầu chậm rãi nói.
Câu chuyện này là một câu chuyện từ bốn mươi năm trước.
Khi đó, đại sư Ninh Viễn chỉ mới hai mươi tuổi đã đi theo sư bá Huyền Bi và được một gia tộc thần bí mời đến để tháo gỡ nút thắt cho một vị thí chủ già.
Nơi mà vị thí chủ già đó ở chính là Cổ Thành, một thành phố nhỏ tồn tại bên trong ngọn núi bí ẩn.
Họ đã bị cô lập hoàn toàn với thế giới từ thế hệ này sang thế hệ khác, tất nhiên cũng không ai dám xâm phạm đến nơi đó.
Bởi thành phố cổ kính này đã tồn tại hàng nghìn năm trước.
Bên trong nó, là vô vàn những bí mật và bí ẩn.
Từ xưa đến nay, chỉ có một số ít người dân cũng như những người thuộc chủng tộc ở ẩn mới biết đến thành phố nhỏ bé này và giao tiếp được với họ.
Và đại sư Ninh Viễn là một trong số họ.
Hôm đó, họ đến chân núi.
Nhưng đã gặp phải một chàng trai cố chấp và độc ác.
Vì muốn tiến vào nhà họ Cổ mà chàng trai đó đã dùng mọi thủ đoạn độc ác, cố gắng ép buộc người nhà họ Cổ ra ngoài.
Cậu ta đã giết rất nhiều người ở những ngôi làng gần đó.
Những người xung quanh cứ liên tục bị giết vì nhà họ Cổ không chịu gặp cậu ta.
Hơn nữa, người này không chỉ độc ác mà còn rất nhiều mưu mô.
Tôi và sư tôn tình cờ bắt gặp cậu ta đang chuẩn bị
VN SƯ uy VU CẬU UY EEJGAUE bế
giết mười bé trai và bé gái, nên đã ra tay ngăn cản.
Cậu ta rất mạnh, sư tôn của tôi đã đấu với cậu ta một ngày một đêm, mới có thể tạm thời đánh bại được cậu ta, sư tôn thấy cậu ta giết người quá dã man nên đã muốn chém cậu ta chết, vì dân trừ hại.
Cậu ta nói rằng cậu ta vì trả thù nên bất đắc dĩ phải thế này.
Khổ sở cầu xin sư tôn của tôi tha mạng. Sư tôn động lòng, đã đồng ý sẽ tha mạng cho cậu ta, đồng thời dẫn theo cậu ta vào trong núi, sau khi gi thích rõ ràng cho nhà họ Cổ, ai đúng ai sai lúc đó sẽ rõ.