Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1729: Ai cũng không phải là đối thủ của cậu ta



Nếu như cậu thanh niên này thật sự là người xấu, sư tôn sẽ tự ra tay.
Cậu thanh niên cảm ơn không ngứớt.
Cậu ta có rất nhiều tiền, lúc đó cậu ta đã hứa sẽ sửa chữa một ngôi đền nguy nga cho sư tôn.
Thế nhưng đã bị sư tôn từ chối.
Ba người chúng tôi cùng nhau lên đường, đưa cậu ta vào Cổ Thành.
"Vậy cậu ta vào Cổ Thành rồi, sẽ không bí mật đánh lén sư tôn chứ?"
Trần Khiêm nghe xong thì kinh ngạc.giết mười bé trai và bé gái, nên đã ra tay ngăn cản.
Cậu ta rất mạnh, sư tôn của tôi đã đấu với cậu ta một ngày một đêm, mới có thể tạm thời đánh bại được cậu ta, sư tôn thấy cậu ta giết người quá dã man nên đã muốn chém cậu ta chết, vì dân trừ hại.
Cậu ta nói rằng cậu ta vì trả thù nên bất đắc dĩ phải thế này.
Khổ sở cầu xin sư tôn của tôi tha mạng. Sư tôn động lòng, đã đồng ý sẽ tha mạng cho cậu ta, đồng thời dẫn theo cậu ta vào trong núi, sau khi gi thích rõ ràng cho nhà họ Cổ, ai đúng ai sai lúc đó sẽ rõ.
Nếu như cậu thanh niên này thật sự là người xấu, sư tôn sẽ tự ra tay.
Cậu thanh niên cảm ơn không ngứớt.
Cậu ta có rất nhiều tiền, lúc đó cậu ta đã hứa sẽ sửa chữa một ngôi đền nguy nga cho sư tôn.
Thế nhưng đã bị sư tôn từ chối.
Ba người chúng tôi cùng nhau lên đường, đưa cậu ta vào Cổ Thành.
"Vậy cậu ta vào Cổ Thành rồi, sẽ không bí mật đánh lén sư tôn chứ?"
Trần Khiêm nghe xong thì kinh ngạc.
Đại sư Ninh Viễn cười khổ lắc đầu: "Đánh lén? Cậu †a cần sao? Chúng tôi đều bị cậu ta lừa, sư tôn cũng bị cậu ta lừa!"
Hóa ra, lúc đó cậu thanh niên chỉ giả vờ thất bại.
Khả năng che giấu thân phận của cậu ta quá tốt, điều đó khiến sư tôn cảm thấy, cho dù thế nào thì thất
bại dưới tay cậu ta cũng không chẳng sao.
Thực ra, từ lâu cậu ta đã biết ra tôi và sư tôn sẽ đến Cổ Thành.
Nên mới cố tình bị đánh bại, cầu xin sự thương hại của sư tôn.
Bởi vì cậu ta vô cùng mạnh, nhưng lại không đánh lại được nhà họ Cổ.
Chúng tôi vào Cổ Thành, lúc đó đã khuya lắm rồi.
Cậu ta bắt đầu lộ bản chất thật của mình, bắt đầu tàn sát tất cả những người nhà họ Cổ đến đón chúng tôi.
Thấy vậy, sư tôn lập tức ra tay ngăn chặn cậu ta. Nhưng sư tôn không phải là đối thủ của cậu ta.
Vì cứu tôi, sư tôn đã cố gắng che chở và bảo tôi hãy chạy đi tìm nhà họ Cổ để được giúp đỡ.
Lúc đó, trong nháy mắt cậu thanh niên đã giết mười tám người
Hơn nữa, cậu ta biết dùng yêu pháp, trong tay cậu ta có một đóa hoa cực kỳ kỳ lạ.
Một trong số chúng đã được in trên ngực của tôi. Lúc đó, tôi cảm thấy mình sắp hồn phi phách tán. Một cơn chóng mặt dữ dội tràn khắp cơ thể tôi.
Nhưng tôi biết rằng mình không thể gục ngã, bởi vì sư tôn vẫn đang chờ sự giải cứu của nhà họ Cổ.
Tôi cắn răng bò về phía trước. Sau lưng có tiếng người kêu gào thảm thiết.
Gậu ta quá mạnh, thực lực quá đáng sợ, ai cũng không phải là đối thủ của cậu ta.
Tôi không biết cuối cùng mình đã leo bao lâu, cuối cùng, dường như tôi đã nhìn thấy trang viên của nhà họ Cổ.