Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1761: Ông chú



"Ông chú, chú tìm được anh ấy rồi sao!"
Đây là một khu nhà cũ ở ngoại ô phía Tây thành phố.
Trước cửa một căn nhà.
Mặc dù đã là nửa đêm, thế nhưng một cô gái mười tám mười chín tuổi vẫn còn đứng trước cửa, trông có vẻ như đã đứng đó đợi rất lâu rồi.
Cô gái trông thấy người đàn ông trung niên chạy chiếc xe ba bánh trở lại, trên thùng xe chở một người thanh niên mặt dính đầy máu, đã hôn mê sâu.
Cô gái vội vàng chạy ra hỏi han.
Người thanh niên trông thảm thiết đến như vậy.
Nếu là cô gái khác thấy hình ảnh như vậy đã sớm che miệng hét rầm lên.
Nhưng cô ấy lại cứ như không thấy gì hết vậy.
Cô ấy trò chuyện mấy câu với người đàn ông này, còn tát chàng trai mấy cái thật kêu.
"Sống dai ghê nhỉ, bị thương nặng vậy mà vẫn chưa chết, hơn nữa anh ấy còn trúng kịch độc nữa chứ!"
Cô gái tò mò nắm mặt chàng trai lật qua lật lại nhìn Kĩ.
"Nhóc con đừng làm rộn, cậu ấy đã bị đánh trọng thương rồi, bây giờ chỉ còn thoi thóp, nếu như không phải đã trải qua lễ rửa tội của Thiên Đạo, sắp tiến vào. cảnh giới Hóa Khí, sợ rằng người đã ngoẻo từ lâu rồi."
Ông chú lắc đầu, thở dài nói.
"Haizzz, anh ấy đúng là nghé con không sợ cọp, có xíu tài mọn đó vậy mà cũng muốn đấu lại mấy người Cửu La Vương và nhà họ Cổ đó!"
Cô gái bĩu môi.
"Được rồi, đừng nói mát nữa, cũng tại cậu ấy lo lắng cứu người mà thôi, lại không biết thế giới rộng lớn ra sao, cháu nhanh chóng đi chuẩn bị dược liệu cho chú, để chú tìm cách giữ mạng lại cho cậu ấy đã!"
Ông chú nói xong liền khiêng Trần Khiêm vào trong phòng.
Cô gái nhìn chung quanh một vòng không thấy ai phát hiện, vội vàng đẩy chiếc xe ba bánh dính đầy máu vào theo.
Cùng lúc ấy, cô gái móc một lọ nhỏ từ trong người mình ra.
Rải đều khắp bốn phía. Số phấn trong lọ này có màu xanh lục.
Phấn tản ra không khí lập tức biến mất không thấy đâu.
Sau đó cô gái đi vào chuẩn bị đồ đạc. Trong phòng, trên giường.
Ông chú vội vàng cứu chữa cho cậu thanh niên kia. Mà người này, không phải Trần Khiêm thì có thể là ai?
"Cậu ấy trẻ trung như vậy sao đã có nguồn sức mạnh lớn lao đến thế rồi? Thực sự quá khó tin, không phải chú nói Cảnh giới Ngưng Khí là cực hạn của loài người sao, sợ rằng người thường dù đến cuối đời cũng khó ngưng tụ được nội kình, thế anh ấy thật sự phi thường, vậy mà đã gần đến cảnh giới Hóa Khí rồi!"
Cô gái đứng một bên không lo không nghĩ mà mút kẹo que.
"Vậy mới nói cậu ấy không phải người bình thường!" Ông chú nín thở tập trung, nghe vậy liền đáp.
Vào đến trong phòng, được quan sát ở cự ly gần mới nhìn thấy rõ ràng.
'Trên mặt của người trung niên này đầy những vết sẹo loằng ngoằng.
'Trông vô đáng sợ. Ông ấy lên tiếng, phát ra chất giọng khàn khàn.
"Chú, rốt cuộc thì cảnh giới của võ đạo mà mọi người đang theo đuổi thần kì đến nhường nào? Người tên Trần Khiêm này rất không bình thường, hơn nữa theo cháu thấy thể phách của anh ấy cũng khác với người thường nữa, như thể đặc biệt sử dùng dược liệu mà luyện ra. Phương pháp luyện thể này cháu đã nghe ông nội nói lần, nhưng ông nói nó vô cùng thần bí, đã biến mất từ rất lâu rồi!"
Cô gái nói.
"Cảnh giới là không có tận cùng, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn! Chẳng phải cháu luôn không thích nghe chú kể mấy chuyện này Saol"
Ông chú cười khổ nói.