Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1775: Dược Minh



Cốc chủ Dược Vương Cốc tên là Dược Cốc Nhất.
Cái tên này không hề nổi tiếng với những người dân bình thường, thậm chí nhiều người còn chưa hề nghe nói đến.
Thế nhưng tên tuổi của ông ta lại vô cùng có tiếng trong top những nhân vật có sức ảnh hưởng trên thế giới.
Anh đi theo Dược Minh, nhìn thấy trong cốc có rất nhiều ảnh trưng bày.
Tất cả đều là ảnh của người nổi tiếng ở khắp các nơi trên thế giới.
Xem ra, người tới nơi đây xin mua thuốc không ít đâu.
Dược Minh trước kia là tài xế chuyên dụng của Cốc chủ.
Năm đó ông ấy đi cùng trên xe với Cốc chủ, bất hạnh gặp phải kẻ thù đuổi giết.
Dược Minh cõng theo Cốc chủ chạy trốn khắp nơi.
Lại đúng lúc gặp được ông chú đang trên đường về nhà, vậy nên mới được ông chú đưa vào nhà trốn.
Tránh né liên tục mấy ngày trời, hai người mới coi như thoát được.
Để cảm ơn ông chú, Dược Cốc Nhất từng nói, nếu như sau này ông chú có việc gì cần, Dược Vương Cốc chắc chắn sẽ giúp đỡ hết mình.
Trong mắt Dược Cốc Nhất, ông chú cũng chỉ là một tên nông dân nghèo mà thôi.
Tất nhiên ông ta không biết được rằng, kẻ thù đã tìm thấy ông ta từ lâu, chẳng qua là bị ông chú giải quyết hết mà thôi.
Quan hệ của ông chú và Dược Vương Cốc cũng từ đó mà ra.
Sau khi suy nghĩ lại một hồi, Trần Khiêm cũng hiểu ra, người tên Dược Minh này đúng là rất tốt, ông ấy cũng rất coi trọng mối ân tình này.
"Chàng trai, cậu tên là gì?"
Dược Minh quay lại nhìn Trần Khiêm hỏi.
"Tôi họ Trần!"
Trần Khiêm không nói ra tên của mình, dù sao thì lúc. này, ở nơi đây, tên anh là một thứ rất mẫn cảm.
Dược Minh cũng hiểu được.
Ông ấy thấy Trần Khiêm không muốn nói tên thì cũng lập tức dừng hỏi mà cười nhìn Trần Khiêm.
Hai người đi tới một chòi nghỉ mát trong cốc rồi ngồi xuống.
Dược Minh nói:
"Cậu Trần đây có điều không biết, nếu là trước đây thì ba loại dược này không cần báo cho Cốc chủ, tôi cũng có thể lấy cho cậu được, nhưng giờ cậu cũng nhìn ra rồi đấy, đệ tử trong cốc đều rất bận rộn, mà tất cả dược liệu đều nằm trong tay của Nhị trưởng lão. Haizzz, hiện giờ tôi thấp cổ bé họng, lại vô cùng xung khắc với tên Nhị trưởng lão kia, ba loại dược cậu cần, có thứ thuộc về dược liệu quý hiếm, cho nên...!"
Ông ấy thở dài một hơi.
Trông dáng vẻ của ông ấy đúng là không có cách nào thật, từ khi ở ngoài cửa, ánh mắt của mấy tên đứng gác nhìn về phía Dược Minh là Trần Khiêm có thể nhận ra thân phận của ông ấy không cao rồi.
Hơn nữa nghe lời nói của ông ấy thì. Chuyện tình nghĩa năm đó, cùng với việc Dược Cốc Nhất có còn nhớ hay không hoàn toàn là hai việc khác nhau.