Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1778: Người rừng



"Mấy người định đưa tôi đi đâu?" Trần Khiêm hỏi.
“Tên kia mau ngậm miệng lại đi, nếu như mọi việc thuận lợi, anh cứ làm theo lời chị Mộng Phi thì chúng tôi cam đoan anh sẽ không bị làm sao hết, nếu không thì anh cứ chờ mà toi mạng đi!"
Dược Mộng Dao cười gắn uy hiếp Trần Khiêm.
Mấy người tới gần dùng xích sắt trói chặt tay chân của Trần Khiêm.
Sau đó ép Trần Khiêm đi lên một chiếc xe.
"Đám nhóc này định giở trò gì đây, nếu hôm nay không phải tôi có việc cần nhờ vả Dược Vương Gốc, thì tôi đã dạy dỗ mấy người một trận ra trò rồi!"
Trần Khiêm thầm nghĩ trong lòng.
Anh cố nén bực tức vào lòng, ngoan ngoãn lên xe theo bọn họ.
Cả đoàn xe nhanh chóng rời khỏi cốc, chạy về một hướng khác.
Không bao lâu sau xe đã đến điểm đích.
Đây là một nơi trông giống sân vận động cỡ lớn.
Đủ loại xe sang tụ tập ngoài cửa.
Hơn nữa còn có không ít trai gái ăn mặc sang trọng ra ra vào vào.
"Đây là nơi nào?"
Trần Khiêm nhỏ giọng hỏi hai tên vệ sĩ kèm mình.
"Hừ, trường đấu thú, chưa được nhìn thấy đúng không? Người có thể ra vào nơi này chỉ có con em thuộc dòng họ bí pháp hoặc con nhà giàu cấp bậc quốc tế, có thể đến đây cũng coi như là phúc phần của cậu đây!"
Mấy tên vệ sĩ hừ lạnh.
"Lúc nãy tôi nghe cô gái kia bảo sẽ lấy tôi làm mồi nhử, thế là có ý gì gì?"
Trần Khiêm cau mày hỏi.
Con nhà giàu cấp bậc quốc tế, thứ rác rưởi gì vậy, anh còn là cậu ấm nhà giàu số một thế giới đấy!
Mấy thứ này anh đã nhìn mòn mắt rồi nhé!
"Cốc chủ của Trang Gia Cốc mấy ngày trước bắt được một tên người rừng, vì ông ta quá mạnh nên bị con trai Cốc chủ là cậu Trang - Trang Thạch Tam đưa đến trường đấu thú. Trong một tháng mà tên đó liên tục đánh bại không biết bao nhiêu cao thủ, đúng là một tên hung ác từ máu!"
'Vốn tên vệ sĩ còn không thèm để ý đến Trần Khiêm.
Nhưng nhắc đến tên người rừng này anh ta lại đột nhiên hăng hái.
Anh ta nói tiếp: "Tuy ông ta có sức mạnh vô song nhưng cũng khó thuần phục, ông ta bị cậu Trang dùng điện giật nhiều đến phát sợ nên cứ trốn vào trong không. chịu đi ra, ông ta uống máu ăn thịt, chỉ cần có người sống đến dẫn dụ ông ra tới, sau đó bị người của Dược Vương Cốc chúng ta đánh bại là được. Tất nhiên là người thắng cuộc sẽ là cô Mộng Phi nhà chúng ta rồi! Về sau cậu Trang có gặp cô Mộng Phi nhà chúng ta cũng phải gọi cô ấy là chị đấy, ha ha!"
Tên vệ sĩ nhớ đến cuộc chiến sắp tới không nén nổi hưng phấn mà cười to.
Cuối cùng Trần Khiêm cuối cùng cũng nghe hiểu.
Đầu tiên là cô gái tên Dược Mộng Phi kia đánh cược với cậu Trang, cô ta muốn đánh bại tên người rừng đánh đâu thắng đó kia nên mang mình làm mồi câu dụ ông ta ra, sau đó cao thủ của dòng họ sẽ đổ ra vây đánh ông ta.
Vậy cũng độc ác quá mức rồi, nếu đúng như lời vệ sĩ nói, người rừng hung ác còn ăn thịt người, vậy thì chẳng phải người bình thường vào đó sẽ bị ông ta ăn tươi nuốt sống sao.
Trần Khiêm nhăn mày.
"Cao thủ mấy người mang theo có nên cơm cháo gì không đấy? Có thể đánh bại ông ta sao?"
Trần Khiêm lạnh lùng hỏi.
"Mày nói gì? Hừ, thằng khốn này, lại còn dám nghi ngờ cao thủ của Dược Vương Cốc chúng tao, bọn họ đều do cô cả chọn lựa kĩ càng mà ra, mày dám coi thường à”
Tên vệ sĩ lạnh giọng.
Trần Khiêm không nói thêm gì nữa.