Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1777: Mồi câu



Trên ngọn cây có một con diều đang mắc kẹt.
Nếu như bình thường, Trần Khiêm chỉ cần dùng khinh công nhảy lên lấy là được.
Nhưng chuyện của nhà họ Cổ đã dạy cho anh một bài học, năng lực của bản thân tốt nhất không nên dễ dàng để bộc lộ với bên ngoài, bằng không rất dễ rước họa sát thân.
Vì vậy Trần Khiêm có ý leo lên lấy diều xuống.
Ngay lúc Trân Khiêm định hành động, cô gái mặc đồ thể thao này bỗng lùi thật nhanh về phía sau.
Theo đó, một tấm lưới lớn bỗng xòe ra.
Trong nháy mắt, anh bị trói vào đó kéo ngược lên không.
Tấm lưới này toàn bộ đều được làm từ tơ vàng. Trần Khiêm nếu muốn giãy ra ắt phải dùng nội kình. "Cô làm cái gì vậy?"
Trần Khiêm quát một tiếng sắc lạnh.
Lúc này, từ bốn phương tám hướng ùa tới rất nhiều người.
Tất cả đều là nam nữ trẻ tuổi ăn mặc lộng lẫy.
"Ha ha ha, chộp được chộp được rồi!"
Cô gái mặc đồ thể thao nhảy cẵng lên hoan hô không ngứớt.
"Nhanh đi gọi chị Mộng Phi qua đây, tôi bắt được con mồi rồi này!"
Cô gái mặc đồ thể thao nói.
Không bao lâu, một cô gái rất có phong cách, cô ta trông có vẻ lớn hơn cô nàng này một chút, cỡ hai mươi ba tuổi đi tới bên này.
"Chị Mộng Phi!"
Cô gái tới gần đây khiến đôi mắt của không ít chàng trai bừng sáng.
Đồng thời cũng cung kính cúi đầu chào cô gái này.
"Chị Mộng Phi, chị mau nhìn này, không phải chị đang thiếu mồi câu sao, em giúp chị tìm được rồi này!"
"Mộng Dao, anh ta là ai? Sao em lại treo anh ta ở chỗ này?"
Mộng Phi tới gần, hai tay khoanh lại, cô ta cũng hết cách chỉ biết cười gượng mà nhìn cô em gái của mình.
"Em cũng đâu có biết, em vốn định dùng tấm lưới to đùng này để bắt một vài tên hầu, thế nhưng bọ họ đều không dám bước ra ngoài. Mà hết lần này tới lân khác. em cứ thấy tên này đi lung tung loạn xạ trong sơn cốc của chúng ta, ha ha, em liền túm anh ta luôn!"
Dược Mộng Dao cười nói.
"Mộng Dao, anh ta có phải con trai của người giàu có nào đến để xin thuốc không? Nếu như là vậy thật là phiền lắm đấy!"
Một chàng trai nhắc nhở. Dược Mộng Phi cũng quay lại nhìn em gái mình.
"Làm sao có thể, trước khi ra tay em đã quan sát tên này lâu lắm rồi, anh ta mặc đồ tầm thường như vậy thì chắc chắn không phải cậu ấm nhà nào đâu, hơn nữa †rông còn ngu ngu nữa, ha ha, em bảo anh ta tới đây anh „ ta liền tới, mọi người đừng lo quá, để em hỏi anh ta xem!"
Dược Mộng Dao đắc ý nói.
Sau đó cô ta nhặt một nhánh cây từ dưới đất chọc chọc Trần Khiêm: "Này, tên kia, tôi hỏi anh, anh là con trai của người đến xin thuốc hả?"
Trần Khiêm không biết đám người trẻ này muốn làm gì, nhưng nghe bọn họ nói chuyện thì hình như đều là người sống trong cốc này?
Không biết rõ, Trần Khiêm cũng không biết nên làm gì.
Anh chỉ lắc đầu.
"Ha ha, nhìn thấy chưa, anh ta không phải, hơn nữa anh ta còn thậm thà thậm thụt như vậy, lại còn ăn mặc. nghèo túng, nói không chừng là trộm lẻn vào đây ấy, dùng anh ta là phù hợp nhất rồi!"
Dược Mộng Dao nói.
"Vậy được rồi, bắt lại rồi dẫn anh ta đi đi!"
Cuối cùng, Dược Mộng Phi chỉ lạnh nhạt liếc Trần Khiêm một cái rồi ra lệnh.