Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1839: Cũng có thể nói như vậy



“Ừm”
Vân Tinh gật đầu: “Không sai, thân vàng bất diệt là một cảnh giới chỉ tồn tại trong truyền thuyết, một khi trở thành thân vàng bất diệt, vậy thì từ nay về sau, có thể sống thọ cùng trời đất, không còn thứ gì có thể thật sự hủy diệt anh ta! Năm đó trong Văn minh, chỉ có một mình anh ta đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết. Tất nhiên đây chỉ là truyền thuyết!”
“Vậy theo ý cô n, bây giờ vị Đại năng này vẫn còn †ồn tại, nhưng năm đó theo sự diệt vong của Văn minh, anh ta cũng bị diệt vong luôn sao?” Trần Khiêm tò mò hỏi.
“Đúng vậy, có lẽ anh ta cũng bị diệt vong rồi, em đoán anh ta không phải thân vàng bất diệt, mà là Đại năng có thực lực cực kỳ nghịch thiên, cho nên mới có thể được nhiều người kính trọng như vậy.”
Vân Tỉnh giải thích.
“Còn Hội Thái Dương đó thì sao, cô hiểu bao nhiêu ội Thái Dương đó, có lẽ tổ chức đó cũng thuộc về Giới Vực các cô đúng không?”
'Trần Khiêm hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất.
“Hội Thái Dương? Nói mới nhớ, nó không thuộc về Giới Vực bọn em, càng không thuộc về một nơi nào cả, mà là một tổ chức lớn mạnh cực kỳ thần bí, hình như trong ngoài Giới Vực đều có căn cứ riêng của bọn họ.
Bọn họ rất mạnh mẽ, em chỉ biết rằng, bọn họ tồn tại như một chúa tể, rất có thể bọn họ tới từ Văn minh từng bị diệt vong thuộc mấy chục triệu năm trước.”
“Nhưng tôi thấy mấy ghi chép lịch sử trên tấm bích họa nói rằng, thi thể của các cô đều được tìm thấy từ trên một cây thần, mà cây thần đó là từ trên trời rơi xuống, tiếp theo đó là rất nhiều thi thể khác, bao gồm cả anh Thiên thần.”
“Xem ra anh thật sự biết rất nhiều! không sai, chúng em rơi xuống từ một trận đại nạn trời đất ở Giới Vực, hơn nữa chúng em còn nghỉ ngờ rằng, liệu trận đại nạn lúc đó có liên quan trực tiếp đến Hội Thái Dương không. Tất nhiên, cho dù là anh trong trong thời kỳ đỉnh phong cả đời, cũng không dám đi điều tra vấn đề này, hơn nữa anh đã chết trên con đường chạy trốn từ Giới Vực đến Trái Đất, nhưng anh không ngờ rằng, thật ra em vẫn luôn đi theo hai người."
Vân Tỉnh cười nhạt nói.
“Nói thế, bây giờ Giới Vực ra sao rồi? Hơn nữa rốt cuộc Hội Thái Dương là tổ chức gì, mà ngay cả cô cũng không điều tra rõ được?”
Trần Khiêm không khỏi thất vọng nói.
“Ừm, đó là một tổ chức không dễ trêu chọc, nếu anh muốn điều tra bọn họ, em khuyên anh tốt nhất nên từ bỏ suy nghĩ này đi, cho dù anh có trở lại thời kỳ đỉnh phong, cũng không có cách nào chống lại được.”
Vân Tinh nhắc nhở.
Cô ta cũng không hỏi Trân Khiêm, nghe ngóng chuyện của Hội Thái Dương làm gì, chỉ tốt bụng nhắc. nhở anh.
“Còn một vấn đề cuối cùng, lúc đó các cô được mai †áng ở cung Hải Vương, người dẫn đầu phụ trách việc hộ tống thi thể của cô, cũng chính là ông lão đó, cô vẫn còn nhớ chứ? Lúc ở trên hòn đảo, cô từng xông ra ngoài giết người, lúc đó, có một ông lão dần đầu đã chế ngự được. côi”
Trần Khiêm nhớ lại manh mối lúc trước rồi hỏi.
“Thật sự không ngờ anh lại biết nhiều như vậy. Ông lão mà anh nói chính là đạo nhân Vô Tướng, tất nhiên em phải nhớ ông ta rồi, nếu không có ông †a, em sẽ không bị phong ấn mười nghìn năm như vậy.”
'Trong mắt Vân Tỉnh lóe lên vẻ mờ mịt.
“Đạo nhân Vô Tướng? Theo suy đoán của tôi, tuổi thọ của ông ấy không hề ngắn, nói cách khác, mấy chuyện xảy ra sau này đều do con cháu ông ấy làm sao? Thần thông của ông ấy thật quảng đại, gần như có thể thông thạo cổ kim, bởi vì phán đoán trực tiếp nhất, đó chính là tám trăm năm trước, ông ấy đã từng dự đoán ra những gì sẽ xảy ra ở hiện tại.”
Trần Khiêm nói.
Vân Tinh không hề do dự gật đầu: “Đúng vậy, đạo nhân Vô Tướng là cường giả mạnh mẽ nhất mà em từng gặp cho đến ngày hôm nay, hơn nữa hình như ông ta có mối quan hệ nào đó với Hội Thái Dương. Thậm chí em còn nghỉ ngờ rằng, đạo nhân Vô Tướng là người của Hội Thái Dương. Ông ta tinh thông quá nhiều thần thông mà người khác không thể tưởng tượng được. Huống hồ, ông. ta không có con cháu nào, em suy đoán, bây giờ ông ta vẫn còn tồn tại trên thế giới, chỉ là không biết ông ta đang sống ở đâu thôi.”
“Tôi nghĩ đây cũng là nguyên nhân khiến cô và Cửu La Vương không dám hành động trắng trợn đúng không? Vì bọn cô cũng không chắc chắn ông ấy còn sống hay đã chết.”
“Cũng có thể nói như vậy.”
Hôm nay, Vân Tỉnh đã giảng giải cho mình rất nhiều chuyện mà mình chưa từng nghe qua.
Nhưng Hội Thái Dương này giống như bị che bởi một bức rèm bí mật, có làm thế nào cũng không vén ra được.
Nhưng có một chuyện lại ngày càng rõ ràng.
Đó là trên người mình có tồn tại một số bí mật, làm người khác thèm nhỏ dãi.
Cho nên mặc kệ Cửu La Vương, nhà họ Cổ, hay Vân Tỉnh thì đều tiếp cận mình có mục đích.
Mình cảm thấy những chuyện Vân Tinh am hiểu đều là những chuyện ở Giới Vực.