Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1931: Cảnh tượng giống như trước kia



Mấy ngày sau, Trần Khiêm đến Bàn Long Lĩnh.
Vốn tưởng rằng nơi đây vẫn hoang vắng như trước, nhưng không ngờ vừa đến đã thấy người đông nghìn nghịt, lại còn xếp cả một hàng dài.
Cảnh tượng giống như trước kia.
Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ thầy Quỷ về rồi?
Trần Khiêm kinh ngạc bước lên trước.
Đúng là càng nhìn càng thấy lạ.
Ngoài việc có rất nhiều người cung kính quỳ ở bên ngoài thì cũng có không ít người quỳ gối hướng về phía chùa Bàn Long.
Mức độ sùng đạo trong mắt bọn họ giống như một tín đồ trung thành đã được rửa tội nghìn năm.
Khiến Trần Khiêm cảm thấy hơi buồn cười. Lúc này không khỏi lắc đầu cười khổ. ngôn tình sủng
“Anh đứng lại!”
Lúc này, một giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Khiêm.
'Trần Khiêm quay lại nhìn, hóa ra là một cô gái hơn hai mươi tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, lúc này đang chống nạnh, tức giận xông về phía mình.
“Hửm? Gô à, chúng ta quen nhau à?”
Trần Khiêm cười hỏi.
“Tôi còn chưa hỏi anh, tại sao anh lại cười khi thấy ông nội tôi đang quỳ ở đây? Hơn nữa bộ dạng bất đắc dĩ của anh là có ý gì?”
Gô gái lạnh lùng cau mày.
Thật ra cô ta đã chú ý tới Trần Khiêm từ sớm rồi.
Bạn xem, những người khác hoặc đang đứng, hoặc đang quỳ, xếp hàng một cách cung kính ở dưới chân núi.
Cuối cùng thì sao, người đàn ông này vừa cười khổ với vẻ mặt thờ ơ vừa đi thẳng.
Trên thế giới này quả thực có quá nhiều người biệt lập.
Nhưng thật sự là lần đầu tiên gặp phải loại người biệt lập đến thế này, còn vượt lên cả ông nội, cho nên cô ta mới tức giận.
“Tôi đâu có chế nhạo ông nội cô? Chỉ là tôi đang muốn biết, những ngư: đây ai ai cũng có vẻ giàu sang, sao lại quỳ gối trước Bàn Long Lĩnh này chứ?”
Trần Khiêm ngạc nhiên hỏi.
“Còn ở đây nói năng lỗ mãng à, tôi thấy anh thật sự là đang muốn chết rồi!
Cô gái vô cùng tức giận. Tưởng Trần Khiêm lại đang chế nhạo.
Anh tưởng anh là ai? Hôm nay tôi cho anh một bài học, ai bảo anh không biết trời cao đất dày.
Lúc này, bóng dáng cô gái đó nhanh chóng tung ra một cú đấm về phía Trần Khiêm.
Mà bên cạnh ông lão đang quỳ, còn cón một người đàn ông trung niên.
Lúc này, cả hai cũng ngước mắt lên nhìn đòn tấn công của cháu gái mình.
Tốc độ rất nhanh, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng sức. mạnh của cháu gái mình đã vượt qua mười mấy người thanh niên rồi.
Ông lão mỉm cười, tỏ ra vui vẻ, người thanh niên không biết trời cao đất dày này phải chịu thiệt rồi.
“Không nói thì không nói, sao phải đánh đánh giết giết chứ!”
Đối mặt với cú đấm này, Trần Khiêm chỉ lắc đầu cười khổ, anh không đánh trả, cũng không né tránh, chỉ thong thả xoay người đi tiếp.
Đúng vậy, những việc này trông tự nhiên và bình thường như vậy.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ đó là, cú đấm với sức lực mạnh bạo của cô cháu gái lại từ từ lướt qua vai anh.
Giống như đạo diễn võ thuật đã tập đi tập lại động tác này không biết bao nhiêu lần để thành thạo và vừa khớp.
“Cái gì?”
Nắm đấm của cô gái bị hụt, có hơi khó tin.
Lúc này, mắt ông lão với người đàn ông trung niên trừng lớn.
Hơi thở bỗng chốc trở nên dồn dập.
“Cậu ơi, xin dừng bước!”