Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1932: Không có lần sau đâu



“Sao? Hai người cũng muốn ra tay à?” Trần Khiêm nhàn nhạt cười, nói.
Được người đàn ông trung niên dìu, ông lão vội đứng lên, khế khom lưng nói:
“Nào dám, cậu là rồng lớn, hạng như chúng tôi sao. dám mạo muội!”
'Trông ông lão đã già nhưng rất trạng kiện, hơn nữa còn không tầm thường.
Nhưng đối diện với người thanh niên này lại thế thọt khúm núm như vậy, khiến cho rất nhiều người ở đó khó mà tin được.
Càng khỏi phải nói đến cháu gái yêu quý của ông ta.
“Ông nội, ông đang nói gì vậy? Sao ông lại khách sáo với tên hợm hĩnh này chứ? Vừa rồi cháu đánh hụt, lần này cháu đánh vỡ mặt anh ta cho xeml”
Cô gái kinh ngạc một phen, sau đó tức giận không thôi.
Còn muốn ra tay.
“Dừng tay! Phiêu Phiêu, không được vô lễ!” Ông lão vội trách mắng.
Mặc dù Thẩm Phiêu Phiêu vô cùng bất mãn, nhưng rõ ràng cô ta cũng giống người đàn ông trung niên này, vô cùng cung kính với ông lão.
Lúc này mới ngoan ngoãn đứng qua một bên.
Sau đó ông lão cười nói: “Vừa rồi cháu gái tôi không hiểu chuyện, cậu hỏi tại sao chúng tôi lại quỳ à?”
Trần Khiêm gật đầu.
“Chuyện là thế này, những năm đầu, ở Bàn Long Lĩnh có một vị gọi là thầy Quỷ, mưu hay chước giỏi, có thể cắt đứt vận rủi và vận may của con người, có khả năng chống lại ý trời. Hiện nay ở Bàn Long Lĩnh lại có một vị gọi là thầy Trần đến, vẽ bùa cứu người, ngự kiếm phi hành, bản lĩnh cao cường. Lão già tôi đây đến để xin bùa, hơn nữa còn mong thầy có thể thu nhận đứa cháu gái không hiểu chuyện của tôi làm đệ tử!”
Ông lão nói với Trần Khiêm.
Vừa nãy lần đầu thấy Trần Khiêm, ông lão đã cảm nhận được khí tức phi thường của người thanh niên này, loại khí tức này khiến ông ta hơi lo lắng vì đã lâu rồi mới trải qua cảnh tượng này.
Cho đến vừa rồi, người thanh niên này thể hiện bản lĩnh.
Mình mới phát hiện, hóa ra cậu ta là cao thủ của cao thủ, sâu khó thể dò được.
Khiến ông lão kinh hoảng. Vì vậy mới cung kính như thế. 'Trần Khiêm nhìn xung quanh, quả nhiên đa số những
người quỳ gi người trung niên, còn có thêm một người trẻ tuổi hoặc đứa trẻ đi cùng.
Chắc hẳn không phải đến để cầu thầy chữa bệnh mà là đến để xin chỉ bảo.
Hơn nữa, rõ ràng Bàn Long Lĩnh này đã bị bậc thầy họ Trần này chiếm.
“Thầy này tên là gì?” Trần Khiêm tò mò hỏi.
“Họ Trần, tên Khiêm, gọi là thầy Trần Khiêm!” Ông lão cung kính nói.
“Hửm? Thầy Trần Khiêm?”
Trần Khiêm nghe xong thì hơi tò mò, muốn cười.
Chẳng lẽ bậc thầy ngự kiếm phi hành này cùng họ cùng tên với mình?
Trên thế giới này, chẳng mấy ai có thể đạt được đến phép thần thông ngự kiếm phi hành cả.
Người này cùng họ cùng tên với mình, Trần Khiêm thực sự muốn xem rốt cuộc thần thông thế nào.
Lúc này, Trần Khiêm không để ý tới ông lão nữa mà Xoay ngưò p tục đi thẳng lên núi.
Thẩm Phiêu Phiêu kinh ngạc.
Ôi đệch, thế này là anh ta hoàn toàn không xem ông nội ra gì à?
“Anh muốn chết sao!”
Thẩm Phiêu Phiêu nhảy lên, sau đó phi một cước vào lưng Trần Khiêm.
Ông lão với người đàn ông trung niên muốn cản lại những đã quá muộn.
Hai người bọn họ đã cùng hiểu một điều, đó là chắc chắn người này không dễ động vào!
Nhưng Phiêu Phiêu, cô ta...
Cái gì?
Ông lão kinh ngạc nhìn.
Thẩm Phiêu Phiêu càng không thể tin được.
Bởi vì lúc mình chỉ còn cách cơ thể người này vài centimet thì chân mình đột nhiên khựng lại.
Cũng khó tiến thêm một bước về phía trước.
Phải tả cảm giác này thế nào nhỉ, giống như mình dồn sức vào chân để đạp lên cao nguyên Thanh Tạng vậy, muốn đá cao nguyên ra khỏi vị trí. Loại cảm giác hoảng sợ, không biết gì này đã lập tức cuốn lấy cả người cô gái.
Bịch!
Giây tiếp theo, chỉ một cái vung nhẹ, cô gái đã bị bật Về sau.
“Phiêu Phiêu!” Ông lão sợ hãi vội kéo lấy tay của cháu gái.
Nhìn người thanh niên trước mắt, đã không kính trọng nữa mà nảy sinh một cảm giác vô cùng sợ hãi.
“Không có lần sau đâu!”
'Trần Khiêm không quay đầu lại, nhàn nhạt nói.