Nghe nói cậu Lý đây đến từ vùng biên giới Tây Sa, là cậu ấm nổi tiếng nhất của dòng họ lớn - họ Lý, từ nhỏ đã trải qua huấn luyện đặc biệt trong núi sâu. Mấy năm trước trên mạng xuất hiện rất nhiều ý kiến về các bé trai là người tu chân nhưng nhanh chóng đã bị gỡ bỏ. Khi đó đều nghĩ là tin giả, không ngờ lại là sự thật, thật sự tồn †ại những cậu bé tu chân!
Đúng vậy, bé trai tu chân rất hot trên mạng trước kia, nay đã trở thành một thiếu niên rồi! Không biết lần này. anh ta đột nhiên tới Ký Châu làm gì, tôi thấy không chỉ đến để học tập đâu!
Rất nhiều người đều bàn tán xôn xao.
Nhóm các cô Tuyết Tuyết đêu chăm chú lắng nghe hết thảy.
Nhưng rõ ràng là tính tình của Lý Thiếu Tông vô cùng lạnh lùng.
Trong mắt anh ta không hề để ý đến những người đang vây quanh xun xoe lấy lòng, mà lạnh mặt rời bước.
Chuyện này cũng chuyển đề tài khi Lý Thiếu Tông rời đi.
Là anh ta sao? Nhưng tớ thấy sai sai.
Tuyết Tuyết thầm nghĩ trong lòng.
Tuy rằng người này có tất cả điều kiện mà ông lão. đã nói, thế nhưng chỉ có một điều khác, chính là lúc mình nhìn anh ta không hề có cảm giác rung động.
Hì hì, cô hai Vạn Tuyết, cậu đang nghĩ chuyện gì vậy?
Lúc này Tú Tú bỗng huých cánh tay vào người Tuyết Tuyết.
'Tớ có nghĩ cái gì đâu chứ!
Ha ha ha, cậu không nói tớ cũng biết, nhưng mà
chàng trai này tuy được hào quang bao phủ, thế nhưng có thể trở thành người trong lòng của cô Vạn Tuyết nhà chúng ta thật là phúc phần to lớn của anh ta. Sau này Tuyết Tuyết nhà chúng ta không chừng còn giúp cho. việc tu luyện của anh ta nhiều nữa đó!
Tú Tú cười nói.
ợc rồi, cậu đừng nói nữa, tớ thấy hơi mệt, chúng †a quay về ký túc xá nghỉ ngơi đi!
Nói rồi Vạn tuyết vui vẻ cùng chúng chị em đi về phòng.
Mà giờ khắc này, Trần Khiêm và Thẩm Phiêu Phiêu dẫn theo một chàng trai đeo kính trông rất hiền lành đi ra khỏi trường học.
Thú vị ghê!
Trần Khiêm liếc mắt nhìn Lý Thiếu Tông đã đi xa kia.
Sao vậy sư phụ?
Thẩm Phiêu Phiêu hỏi.
Không có gì, tôi hơi cảm khái một chút thôi. Lúc trước khi chúng tôi học tập và làm việc luôn gặp phải rất nhiều loại người, thế nhưng đôi khi mới phát hiện ra người mà bạn gặp phải cũng không phải người thường mà là một sự tồn tại siêu phàm!
Trân Khiêm than một câu. Hả? Sư phụ nói mấy lời này là có ý gì?
Hiển nhiên, với trải nghiệm hiện tại Thẩm Phiêu Phiêu thì cô ta còn chưa thể giải nghĩa được những lời này.
Trần Khiêm chỉ tay vào cậu ấm đã đi xa xa kia: "Cậu †a cũng là một người tu chân, nếu là trước đây thì tôi hoàn toàn không thể phát hiện ra!"
Ôi trời, người tu chân trẻ như vậy ư?
Thẩm Phiêu Phiêu kinh ngạc.
Còn nữa, chỉ trong khuôn viên ngôi trường này thôi cũng có rất nhiều người" kì lạ, nhớ cô sinh viên đeo kính chỉ đường cho cô vừa nãy không?"
Trần Khiêm nói.
Con nhớ chứ.
Ý sư phụ là cô gái khi nãy trên đường đi tìm tòa nhà khoa Quản lí Kinh tế mình đã hỏi cô ấy lớp số hai ở tâng mấy.
'Trần Khiêm gật đầu nói: "Cô ấy chính là "người" kì lạ kia. Nói một cách chính xác thì đó là hồn phách của một con thỏ nhập vào cơ thể của một cô gái! Nó cứ giống như người thường, sống và học tập bên cạnh chúng ta"
Thẩm Phiêu Phiêu giật mình che miệng.
Sau này dần dần cô sẽ phát hiện được nhiều điều hơn!
Trần Khiêm cười nói. Ba người nhanh chân bước vào một quán cơm.
Ngồi trong phòng riêng, Trần Khiêm gọi một bàn đây đồ ăn.
Tiêu Ngôn, cậu không cần căng thẳng như vậy, thật ra hôm nay chúng tôi đến tìm cậu cũng không có ý xấu!
Trần Khiêm rót cho cậu ta một cốc nước trái cây...