Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1954: Ý gì đây?



ÀI Cám ơn anh!
'Tiêu Ngôn nhấp một hớp nước rồi bắt đầu ăn, trông có vẻ rất dè dặt.
'Trần Khiêm cười nói: "Không phải cậu đã nhận hai triệu tệ rồi sao, sao vẫn bạc đãi bản thân như thế? Lúc Phiêu Phiêu tìm được cậu thấy cậu vẫn đang ăn bánh bao chay và dưa muối."
Tôi không dám động vào số tiền đó, nếu hai người muốn thì tôi có thể đưa cho hai người!
"Tiêu Ngôn nói.
Trần Khiêm cười lắc đầu: "Chúng tôi không đến cướp tiền của cậu mà chỉ muốn hỏi vài câu: Cây phất trần này từ đâu đến, sao cậu lại có được nó? Hơn nữa, hình như. cũng không phải cậu chủ động muốn đem nó đi bán đấu giái"
Tiêu Ngôn trầm ngâm một hồi, ngẩng đầu lên nói: "Xin thứ lỗi cho tôi không thể tiết lộ cho hai người, nếu hai người muốn tiền thì tôi có thể đưa hai người, còn tôi chỉ là kẻ chạy vặt thôi!"
'Tiêu Ngôn sợ đến không dám ăn.
Chàng trai trẻ đừng căng thẳng như vậy, chúng tôi không có ý khác. Thế này đi, tôi chỉ hỏi cậu là lúc cậu lấy được cây phất trần này thì bên cạnh còn có thứ khác hay lời nhắn gì không?
Trần Khiêm dò hỏi.
'Tiêu Ngôn chần chừ một lát mới nói: "Có một anh bạn nhỏ phía Nam sắp đến đây!"
Ê, cậu có ý gì vậy, sư phụ tôi hỏi mà cậu cố ý đùa giỡn đó à?
Thẩm Phiêu Phiêu tức giận nói.
Người bạn phía Nam là chỉ nhà họ Trần đến từ Nam Dương sao?
Trần Khiêm cười hỏi. Lúc này con mắt của Tiêu Ngôn chợt trừng thật lớn.
Anh, anh biết nhà họ Trần ở Nam Dương, vậy là anh họ Trần sao? Cậu †a mừng rỡ.
Tôi là Trần Khiêm, đến từ Nam Dương. Nói thật, lần này tôi đến đây là để tìm thầy Quỷ, cũng chính là chủ nhân của cây phất trần này!
Trần Khiêm nói.
Hóa ra anh đúng là anh Trần Khiêm!
Cậu ta chùi miệng: "Ân nhân đã dặn em là sớm muộn cũng có người tìm đến hỏi em về chuyện của cây phất trần, người đó tên là Trân Khiêm, ân nhân còn dặn em đưa cho anh một bức thư!"
Hiển nhiên Tiêu Ngôn đúng là có biết gì đó, chỉ là phải giữ bí mật nên nãy giờ mới không mở miệng.
Ân nhân?
Đúng thế, em không biết thầy Quỷ mà anh nói có phải là ân nhân không. Lúc trước ân nhân đã cứu mạng cả nhà em, còn dặn em làm chuyện này, bây giờ cuối cùng em cũng chờ được anh đến!
Tiêu Ngôn vui vẻ nói.
Cậu ta lập tức móc ra một bức thư từ túi áo phía bên trong.
Đưa tới tận tay Trần Khiêm. Chính là bức thư này!
Trân Khiêm cầm bức thư thấy trên đó viết mấy chữ: "Thân gửi cậu bạn Trần Khiêm."
Nhìn kĩ, Trần Khiêm vô cùng mừng rỡ, bởi đây chính là nét chữ của thầy Quỷ.
Mở thư ra, trên đó viết một đoạn văn. Hóa ra... Đúng là thầy Quỷ đã tới Ký Châu, hơn nữa từ trước
khi mình đến Bàn Long Lĩnh lần đầu tiên thì thây Quỷ. cũng đã nghĩ xong kế hoạch kế tiếp rồi.
Sau khi mình đi, thầy Quỷ cũng gấp gáp rời đi.
Ông ấy đi tới Ký Châu, đồng thời ý của ông ấy là việc này có liên quan trực tiếp đến mình.
Bởi vì ông ấy đã nhận định rằng mình chính là người mà ông ấy đã chờ đợi nhiều năm.
Bởi vậy lần này tới Ký Châu, ông ấy còn muốn tự mình dâng một phần lễ vật thật hậu hĩnh để làm quà gặp mặt!
Tuy ông ấy có thể đoán trước tương lai, thế nhưng điều có thể đoán ra không phải là bất biến.
Ông ấy cũng không biết kế tiếp sẽ xảy đến những nguy hiểm gì.
Cho nên ông ấy mới mai danh ẩn tích, tránh né sự đuổi giết của một nhóm thế lực.
Cuối cùng thầy Quỷ còn đặc biệt nhắc đến việc nhà họ Vạn bắt tay vào tổ chức buổi lễ dưới lòng đất.
Ông ấy dặn dò mình phải tìm cách tham gia buổi lễ dưới lòng đất, đến lúc đó mình sẽ có thu hoạch lớn!
Về buổi lễ dưới lòng đất này thầy Quỷ nhấn mạnh rất nhiều lần.
Sao tôi lại cảm giác xem không hiểu hết bức thư của thầy Quỷ nhỉ?
Sau khi xem xong, Trần Khiêm không khỏi nghỉ ngờ nói.
Tiểu Trúc cũng nghiêm túc đọc một lượt.
Có gì đáng nghỉ ngờ đâu, xem ra sau này, Trần Khiêm anh chính là chủ nhân của em rồi! Ấy sai, là chủ nhân của chủ nhân của em chứ!
Tiểu Trúc nói. Ý gì đây? Anh phải làm chủ nhân của thầy Quỷ hả?