Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1984: Đương nhiên là không rồi



Khi tất cả người nhà họ Tần đều quỳ lạy Trần Khiêm.
Cùng lúc đó, trong nhà họ Lý cũng đến tham gia vào. buổi lễ lân này.
Trong phòng sách, một thanh niên đang đứng trước một người đàn ông trung niên.
“Thiếu Tông, dạo này quan hệ của con với cô chủ nhà họ Vạn thế nào rồi?”
Người đàn ông trung niên hỏi.
“Ba, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của con. Vạn Tuyết vô cùng si mê con, nắm được cô ta cũng không phải vấn đề quá lớn!”
Lý Thiếu Tông nhàn nhạt cười nói.
“Ha ha, vậy thì tốt. Ba cũng tin là Thiếu Tông con sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện. Phải biết là mặc dù thực lực nhà họ Vạn không mạnh nhưng thế lực đằng sau nhà họ. Vạn vô cùng đáng sợ, chỉ có tạo mối quan hệ tốt với nhà họ Vạn thì nhà họ Lý chúng ta mới có thể chân chính xuất đầu lộ diện!”
“Nhưng con tuyệt đối không thể lơ la việc tu hành! Hai ngày nữa buổi lễ dưới lòng đất sẽ bắt đầu, cho dù thế nào thì năm nay, nhà họ Lý chúng ta cũng phải giành được vinh quang!”
Ông Lý dặn dò.
“Con hiểu!”
“Nhưng mà ba...” Lý Thiếu Tông thấp giọng thì thào. “Nhưng mà cái gì?”
Ba Lý hỏi.
“Cách vài năm thì sẽ tổ chức buổi lễ này một lần, con biết, hễ xuất hiện buổi lễ kiểu này thì sẽ xuất hiện những bảo vật có một không hai, vậy buổi lễ lần này đã phát hiện được bảo vật gì rồi?”
Lý Thiếu Tông tò mò hỏi.
“Chuyện này ba cũng đang điều tra, chỉ biết là bảo. vật lần này có ý nghĩa rất lớn đối với những cao thủ trong giới tu chân, thu hút rất nhiều người tu chân đến đây. Mặc dù những người này chưa từng lộ diện nhưng con cũng đừng để lộ quá! Tốt hơn hết là phải cẩn thận một chút!”
Ông Lý không yên tâm dặn dò.
“Việc này con hiểu, con tin là cảnh con cố ý bại trận trước con bò yêu ở sơn trang Hộ Long đã được rất nhiều cao thủ tu chân ẩn dật nhìn thấy, con đoán là rất nhiều người đã không còn nhìn chằm chằm vào con nữa đâu!”
Lý Thiếu Tông lắc đầu cười khổ.
“Tốt lắm, tiếp theo cứ yên tâm chuẩn bị đi. Nhà họ Lý chúng ta có lấy được tài nguyên nhà họ Vạn hay không thì phải xem vào lần hành động này. Ông Lý vui vẻ cười lớn. Lý Thiếu Tông rời đi.
Lúc này, ánh mắt ông Lý không khỏi sắc lại, liếc mắt về một góc trong phòng sách.
Nhìn kỹ mới thấy, thì ra ở đó có một bóng người đang thoắt ẩn thoắt hiện.
Nhà họ Vạn.
Đêm nay, nhà họ Vạn đèn đuốc sáng choang. Vạn Diệu Tông gõ cửa phòng con gái.
“Tuyết Tuyết, con ngủ chưa?”
'Vạn Diệu Tông nhẹ giọng nói.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng mở ra.
Là Vạn Tuyết vừa gội đầu xong.
“Muộn vậy rồi, ba có chuyện gì ạ?”
Vạn Tuyết tò mò hỏi.
“Có chút chuyện ba phải nói với con...” Vạn Diệu 'Tông chắp tay sau lưng, ngồi xuống bên cạnh.
“Chuyện gì ba?”
Vạn Tuyết tò mò hỏi.
“Tuyết Tuyết, ba biết mấy năm nay ba quản lý con rất nghiêm khắc, đặc biệt là chuyện tình cảm của con ba lại càng ngang ngược cản trở, con có hận ba chuyện này không?”
Vạn Diệu Tông khẽ cười, hỏi.
“Đương nhiên là không rồi, con hiểu là ba muốn tốt cho con!”
Vạn Tuyết lắc đầu nói.
“Con có thể hiểu thì tốt quá rồi! Nhưng hiện tại cũng ổn rồi, con đã xem Lý Thiếu Tông là người trong lòng, mà ba cũng rất xem trọng cậu ta, dạo này quan hệ của hai đứa cũng rất tốt, cho nên ba muốn hỏi ý kiến của con, có muốn tiến xa hơn không?”
Vạn Diệu Tông nói.
“Chuyện này... Trước mắt con cũng không chắc lắm!”
Mặt Vạn Tuyết ửng đỏ.
Rõ ràng Vạn Diệu Tông nhìn ra được hình như con gái có tâm sự.
Bởi vì ông ta nghe bác Bạch nói.
Tuyết Tuyết rất hoài nghỉ tình cảm của bản thân dành cho Lý Thiếu Tông.
Nhiều điều không chắc chắn như vậy thì Vạn Diệu 'Tông cũng ngại khuyên nhủ.