Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1996: Anh Bưu



Nhóm thanh niên trai tráng này nhanh chóng bao vây Thẩm Phiêu Phiêu lại.
“Kiều Kiều, xảy ra chuyện gì vậy?” Tên cầm đầu nói.
Nếu nhìn kỹ thì có thể biết được, người cao lớn này không phải là ai khác, mà chính là người từng bắt tay rồi bị Trần Khiêm chỉnh đốn bằng cổ trùng mấy ngày trước.
“Anh Bưu, em bị cô ta đánh, hơn nữa còn bị tát trước mặt mọi người, anh có nhớ thằng ranh con ở bãi đậu xe sơn trang Hộ Long lần trước không, Thẩm Phiêu Phiêu có quan hệ rất mật thiết với hắn đó.”
Lý Kiều Kiều nhanh chóng thêm mắm thêm muối nói.
“Mẹ kiếp, anh đã tìm kiếm thằng oắt con đó rất lâu rồi, nếu tìm được thằng đó, chắc chắn anh sẽ chém chết nó! Bây giờ chúng ta tính hết thù mới hận cũ đi, còn dám đánh Kiều Kiều, tôi thấy cô đúng là chán sống!”
Anh Bưu liền giơ tay lên định tát Thẩm Phiêu Phiêu.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lẽo bỗng vang lên.
Anh Bưu quay đầu lại nhìn, thì thấy một người đàn ông trung niên đeo bảng tên quản lý trước ngực, đang dẫn một nhóm bảo vệ đi tới.
Nực cười, đây là cửa hàng quần áo nổi tiếng nhất tỉnh Ký Châu.
Ai dám hành động lỗ mãng ở đây chứ?
Đúng là chán sống mà.
Ông ta tức giận đi tới đây.
“Ö? Anh Bưu, hóa ra là anh!”
Sau khi nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ cầm đầu.
Người quản lý này hơi sửng sốt.
Rõ ràng hơi bất ngờ.
“Hóa ra là lão Hứa, cũng không có gì đâu, chúng tôi chỉ đứng đây dạy dỗ cô gái này một bài học, để giải quyết chút ân oán cá nhân mà thôi. Tôi nghĩ có lẽ ông cũng không có ý kiến gì đúng không?”
Anh Bưu cười lạnh hỏi.
“Tất nhiên là không rồi, hì hì, tôi vẫn phải nể mặt anh Bưu chứt”
Quản lý Hứa ngẫm nghĩ một lát, rồi cười ha ha nói.
“Hừ, anh Bưu, anh nói nhiều như vậy làm gì, anh giúp. em đánh cô ta một trận đi, để cô ta thấy rõ, cô ta phải trả giá thế nào khi đối đầu với em”
Lý Kiều Kiều hung hăng nói.
Thẩm Phiêu Phiêu thật sự không ngờ rằng, đường đường là một quản lý trung tâm thương mại thành phố, thế mà không hề quan tâm đến khách hàng của mình.
Cô ta vừa sốt ruột lại vừa tức. Cô ta muốn ra tay.
Nhưng sau khi ngẫm lại, cô ta cảm thấy có lẽ mình không cần đích thân ra tay giải quyết vấn đề này.
“Lý Kiều Kiều, tôi không đánh trả chị, không có nghĩa là tôi sợ chị, mà do tôi không muốn gây thêm phiền toái thôi. Nếu điều này khiến chị được voi đòi tiên, tôi khuyên chị nhân lúc còn kịp thì bớt gây chuyện đi!"
Thẩm Phiêu Phiêu hít sâu một hơi rồi cảnh cáo.
“Ha ha ha, Thẩm Phiêu Phiêu, cô đang hù tôi à? Tôi biết, cô đang sợ mọi người nhìn thấy dáng vẻ thảm thương của cô khi bị đánh, rồi mất hết mặt mũi đúng không? Hơn nữa ngày mai cô còn được lên báo nữa đó, bà đây là muốn người khác nhìn thấy, cô cả nhà họ Thẩm từng cậy thế nạt người lúc trước, giờ đã biến thành bộ dạng thế nào!”
Sau khi cô ta nói xong thì lấy điện thoại ra quay video.
Trong lúc cô ta nói, người đàn ông vạm vỡ kia đã vươn tay túm tóc Thẩm Phiêu Phiêu.
Đúng lúc này, ở trước cửa.
“Dừng tay!”
Một giọng nói giận dữ vang lên.
Trong nháy mắt đó, cổ tay anh Bưu bị người khác đá mạnh vào.
Cả người bị đá đến mức ngã chổng vó.
Mà trước mặt Thẩm Phiêu Phiêu đã có một bóng người đang đứng.
Anh Bưu ôm cổ tay, kêu gào thảm thiết nhìn người trước mặt.
“Các ông là ai?” Anh Bưu đau khổ hỏi.
Chỉ thấy đứng trước mặt anh ta là một nhóm người đàn ông trung niên mặc vest đen.
Câu hỏi này của anh Bưu tựa như không khí, chẳng ai thèm để ý đến.
Người đàn ông trung niên đó đi tới trước mặt Thẩm Phiêu Phiêu.
Sau đó khẽ cúi người với Thẩm Phiêu Phiêu.
“Cô Thẩm, tôi thật sự xin lỗi, suýt đã để cô phải chịu tủi nhục!”
Người đàn ông trung niên vô cùng hổ thẹn nói.