Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1997: Đúng là họa từ miệng mà ra



“Ông là?”
Thật ra lúc nấy Thẩm Phiêu Phiêu đã định ra tay đánh lùi anh Bưu rồi, nhưng không ngờ lại có người thay mình đánh anh ta.
Hơn nữa Thẩm Phiêu Phiêu cảm thấy người này rất xa lạ.
“Tôi là Lý Hoa, cô không quen tôi nhưng tôi lại quen cô, mấy ngày trước, tôi từng theo gia chủ, chủ tịch Dương nhà chúng tôi, có gặp mặt cô một lần.”
Lý Hoa cung kính nói.
Thảo nào!
Thẩm Phiêu Phiêu lập tức hiểu rõ.
“Lý Hoa? Lý Hoa là ai? Ông ta rất lợi hại à? Sao 'Thẩm Phiêu Phiêu lại quen biết người lợi hại chứ?”
Lý Kiều Kiều đứng bên cạnh ngạc nhiên hỏi.
“Em nói nhỏ thôi, người này là tổng giám đốc Lý, Lý Hoa, từng là tài xế cho ông cụ nhà họ Dương ở thành phố Ký Châu, bây giờ đang là tổng giám đốc mấy trung tâm thương mại, giao thương cả hai giới hắc bạch, là người cực kỳ thủ đoạn!”
Anh Bưu cũng nhất thời sợ hãi.
Thảo nào, nếu không phải tổng giám đốc Lý, thì vệ sĩ nào có thể có thực lực như vậy?
“Cô Thẩm, có thể thuận tiện nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì không?”
Lý Hoa rất nghiêm túc hỏi.
Đồng thời giọng điệu cũng bắt đầu trở nên rất lạnh nhạt.
Giờ chỉ cần là người biết suy nghĩ thì ai ai cũng biết, người nắm quyền điều khiển tất cả thế lực gia tộc ở Ký Châu chính là ông chủ Trần, vị thần long thấy đầu không đuôi đó, mà Thẩm Phiêu Phiêu là ai, cô ta chính là đệ tử ruột của ông chủ Trần.
Nếu Thẩm Phiêu Phiêu bị sỉ nhục ở chỗ của mình.
Tất nhiên, mấy người này không thể tổn thương được cô Thẩm.
Nhưng dù là vậy cũng không được.
Ông ta cần phải bày tỏ thái độ của mình.
Bằng không một khi chuyện này truyền vào tai những gia chủ đang tìm mọi cách để nịnh bợ ông chủ Trần, vậy thì chắc chắn mình sẽ bị băm thành tám mảnh.
Cho nên ông ta phải trút giận thay cho cô Thẩm.
“À, là cô gái này cản đường tôi, hơn nữa còn gọi người tới, muốn đe dọa tôi để tìm sư phụ tôi, hơn nữa còn muốn giết sư phụ, cho nên tôi tức giận mới đánh cô †a, chỉ như vậy thôi
Thẩm Phiêu Phiêu cười nhạt. “Cái gì? Vậy mà có dám bất kính với ông chủ Trần?” Lý Hoa kinh hồn bạt vía.
Sau đó ông ta đỏ mắt nhìn về phía mấy người Lý Kiều Kiều.
Lý Kiều Kiều cũng bị thân phận của Lý Hoa dọa cho sợ hãi.
Cô ta lập tức nuốt nước bọt. Còn anh Bưu thì đứng ngây người.
“Tổng giám đốc Lý, có lẽ đây chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi, chú tôi tên là Lý Phi!”
Anh Bưu sợ đến mức vội vàng nói ra quan hệ của mình.
“Người đâu, không ngờ lại có người dám gây sự trong trung tâm thương mại chúng ta, mấy cậu cứ dựa theo quy tắc, đánh gãy hai chân bọn họ. Còn nữa, cô ả này bất kính với khách quý của chúng ta, cho nên mấy cậu hãy vả thật mạnh vào miệng cô ta cho tôi!”
Tổng giám đốc Lý lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời.
Mấy vệ sĩ phía sau đã ra tay một cách hung hãn.
Rắc rắc!
Á
Tiếng la hét như chọc tiết lợn vang vọng khắp trung tâm thương mại.
Hai chân anh Bưu đã bị đánh gãy.
Mấy tên đàn em của anh ta cũng đang nằm trên sàn, cơ thể bắt đầu co giật.
Lý Kiều Kiều thấy thế thì khiếp sợ.
Gô ta liên tục lùi về sau, cuối cùng định xoay người chạy đi.
Nhưng lại bị người khác túm tóc, cũng không biết vệ sĩ lấy ở đâu ra một tấm gỗ dày.
Bốp bốp bốp! Bọn họ vả mạnh vào miệng Lý Kiều Kiều.
Rất nhanh, Lý Kiều Kiều đã bị đánh đến mức máu me đầy mặt, trông không khác gì đầu con heo.
Ngay cả Thẩm Phiêu Phiêu cũng không thể nhìn tiếp được nữa.
Thật tàn nhẫn. Mắt Lý Hoa cũng hơi giật giật. Ông ta cũng không muốn tàn nhãn như thế.
Theo lý mà nói, mấy người tới gây sự chỉ bị đánh gãy hai chân, dạy dỗ một lát rồi thôi.
Nhưng bây giờ ông ta lại sai người đánh đến mức muốn lấy nửa cái mạng.
Hơn nữa còn cực kỳ độc ác.
Làm người ai cũng có chút không đành lòng.
Nhưng ông ta không còn cách nào khác.
Mấy người chọc ai không chọc, lại đi trêu chọc người của ông chủ Trần, còn ăn nói ngông cuồng muốn giết chết ông chủ Trần.
Đúng là họa từ miệng mà ra.
Nếu ông ta không nhãn tâm một chút thì e răng đám người này tới lúc chết rồi cũng không biết vì sao mình chết...