Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 667: Cuộc họp lớn (Phần 2)



-Tập đoàn Fidi tới rồi.

Lycas, trợ tá của Orestis nhắc nhở lão. Vừa bước vào phòng là 1 đoàn gồm 5 người, mà dẫn đầu là 1 ông lão cao gầy, dáng đi thẳng tắp, gương mặt xương xẩu cùng ánh mắt sắc lẹm. Ánh mắt ấy quét 1 vòng khắp phòng họp như lia 1 đường kiếm lạnh lẽo, cuối cùng dừng lại khi gặp phải ánh mắt của Orestis.

Orestis giơ bàn tay đang kẹp điếu thuốc lên, điệu bộ nửa chừng như muốn vẫy chào. Người đàn ông kia cũng dừng bước, khẽ cúi người như 1 tác phong lịch sự.

“Kuzon, đại diện Tập đoàn Fidi ở Viễn Đông”. Orestis không tốn quá nhiều thời gian, hay đúng hơn là chỉ cần tích tắc để nhớ ra con người này. Trí nhớ siêu phàm vốn luôn là niềm tự hào của lão, kể cả khi tuổi tác ngày càng cao. Kuzon Baros, hay ở Viễn Đông hay gọi là lão Cường, là 1 hậu duệ của gia tộc cao quý xứ Zennia, so với gia tộc Moustakas của Orestis cũng là bất phân cao thấp. Kuzon Baros tuy hoạt động tại Viễn Đông đã lâu, những lời lưu truyền về 1 kẻ cứng rắn, tàn nhẫn và khó lường vẫn được truyền tới phương Tây. Kuzon Baros, kẻ có thể khiến 1 thế lực Tây phương thành công rực rỡ trên đất Viễn Đông, đặt nền móng cho 1 tập đoàn đa quốc gia hùng mạnh bậc nhất thế giới, đương nhiên không thể khiến người khác phớt lờ.

Nên nhớ, những thế lực vẫn luôn tự hào có thể len lỏi mọi ngóc ngách như Knight hay Vulture còn trầy trật nhiều thế kỉ vẫn không thể xơ múi được mảnh đất phương Đông màu mỡ, đủ hiểu thành tựu của Kuzon là ấn tượng tới mức nào.

Tập đoàn Fidi cũng đã có mặt, đội ngũ “bình vôi” coi như tương đối đông đủ. Giờ chỉ còn chờ các diễn viên chính lên sàn, những Đại Đế quốc hùng mạnh sở hữu Đại Thư viện.

-Minh-san!

Hà Khuyết Minh đang ngồi uống trà trong phòng đợi, bất chợt nghe thấy tiếng gọi. Hắn nhanh chóng nhận ra kẻ đang tiến tới bắt chuyện với mình. 1 tên người Phú Sơn mắt híp 1 mí, mặt quắt tai dơi, dáng người nhỏ thó. Hắn rất nhanh chóng luồn lách qua chỗ đông người, bước chân thoăn thoắt tiến về phía bàn của Hà Khuyết Minh.

-Nezumi! Ông bạn thân mến! Đã lâu không gặp!

Hà Khuyết Minh cơ mặt nhanh chóng co giãn, toe toét cười nói, đứng phắt dậy giang rộng vòng tay niềm nở chào đón kẻ thù đáng ghét bậc nhất trong đời này. Nezumi, nghĩa là con Chuột, cũng là bí danh của kẻ đứng đầu Hội thám hiểm Nezumi ở Phú Sơn Đảo, cũng là cái gai trong mắt Ám Hành Hội bao lâu nay.

Ở phía ngược lại, Ám Hành Hội trong mắt Nezumi cũng không tốt đẹp gì cho cam, nhưng hắn cũng vô cùng tươi cười chạy tới phía “người đồng cấp”, nhanh nhẹn ôm chầm lấy “ông bạn thân mến” vào lòng, vỗ lưng nhau thùm thụp như anh em sinh tử lâu ngày hạnh ngộ.

-Tình cờ, tình cờ quá! Không ngờ lại gặp ông bạn ở đất Đại Nam thế này!

Hà Khuyết Minh nói chữ tình cờ 2 lần mà không biết ngượng, dù trong lòng hắn rõ ràng việc cả 2 có mặt ở đây là điều tất yếu sẽ xảy ra. Hắn tới theo hầu Hà Chí Thương, Nezumi thì bám gót Sasaki, đương nhiên phải gặp gỡ.

-Đúng vậy, tình cờ quá. Thật là hữu duyên. Nghe nói ông bạn công tác ở Đại Nam mấy tháng nay, hẳn phải có nhiều chuyện vui lắm? – Nezumi tít mắt cười hỏi.

Hà Khuyết Minh chỉ nở 1 nụ cười tươi không đáp. Hắn bất đắc dĩ phải đích thân tới Đại Nam để giải quyết công chuyện, vui vẻ vốn đã chẳng có, lại còn gặp nhiều phiền toái, còn để cho Nguyễn Bạch thành công ôm báu vật tẩu thoát, hậm hực vẫn còn. Lần trước đã cố tình tung tin để toàn bộ Đại Nam để mắt tới Nguyễn Bạch, cuối cùng vẫn bị hắn ta lẩn trốn ngay trước mũi. Tới khi hay chuyện ở Sa Li Khan, Hà Khuyết Minh tức tốc chạy tới thì đến cái vạt áo của Nguyễn Bạch cũng không túm được.

Đại Nam đúng là không phải sân nhà của Ám Hành Hội, nhưng rõ ràng có thế lực nào đó đang trợ giúp Nguyễn Bạch lẩn trốn.

Công chuyện đương nhiên không khiến Hà Khuyết Minh tích tụ nhiều cảm xúc tiêu cực, nhưng bị Nguyễn Bạch chơi trên cơ nhiều lần, chẳng hiểu sao hắn cứ thấy cay cay.

Không muốn để Nezumi thừa cơ chọc ngoáy vấn đề này, Hà Khuyết Minh đành đánh trống lảng. Hắn để ý thấy theo sau Nezumi, đang nhẹ nhàng tách khỏi đoàn người bước tới, là 1 quý bà đã trạc lục tuần nhưng dáng người vẫn yểu điệu thướt tha, sang trọng quý phái trong bộ kimono truyền thống.

-Ồ, phu nhân đây là… - Hà Khuyết Minh nhanh chóng bước tới, cúi đầu chào hỏi.

- Sasano Yuki - Người phụ nữ đặt 2 bàn tay lên đùi, cúi thấp đầu để chào hắn. – Hân hạnh gặp mặt.

-Không dám, không dám! - Thấy đối phương cúi đầu vuông góc mặt đất như vậy, Hà Khuyết Minh vội vàng cúi xuống còn thấp hơn - Tại hạ Hà Khuyết Minh, hân hạnh gặp mặt.

-Ha ha! Để tui giới thiệu. Đây là phu nhân Sasano, hiện tại là người quản lý gia sản của gia tộc Samurai Sasano, phiên Chousen. Phu nhân hiện còn sở hữu Tập đoàn Moo hiện ở Tầng 23 Đệ Nhị Tháp. Thưa phu nhân, đây là ngài Hà Khuyết Minh, Hội trưởng Ám Hành Hội lừng danh đất Viễn Đông, đồng thời cũng là bề tôi đáng tin cậy của ngài Bắc Hoàng.

“Quý tộc Phú Sơn à? Chẳng trách lại bắt chuyện với con chuột này”. Hà Khuyết Minh vừa mỉm cười vừa nghĩ trong bụng. Nezumi nhìn có vẻ đầu trộm đuôi cướp thế này thôi, kì thực cũng là Quý tộc có số có má. Hơn nữa, xét ra hắn còn cao quý gấp nhiều lần 1 Samurai thông thường. Nezumi, Hội trưởng Hội thám hiểm Nezumi, nghe phong thanh là cháu ruột của 1 Daimyo, quyền uy 1 cõi.

Thân là Hội trưởng Ám Hành Hội, lịch duyệt đã nhiều, Hà Khuyết Minh chẳng mấy khó khăn để kiếm ra vài câu chuyện tán gẫu với vị phu nhân quý’x tộc đây. Mấy tên như Nezumi thì đã nhẵn mặt lâu rồi, nói chuyện với vị góa phụ mặn mà duyên dáng vẫn thú vị hơn. Hắn ngỏ ý muốn thử đầu tư vào Sa Li Khan, cũng sẵn tiện thăm dò những chuyện từng xảy ra ở nơi này.

Cuộc họp diễn ra ở 1 trung tâm Hội nghị lớn thuộc Quận 3, dưới sự giám sát và bảo vệ không thể nào tốt hơn đến từ quân đội Đại Nam. Vì cuộc họp lần này cũng là do phía Đại Nam chủ trì, và Vương Thụy An thay mặt Nam Đế đứng ra mời. Kể cả không có đội ngũ bảo vệ khắp trên trời dưới đất này, riêng sự có mặt của 3 vị Chí Tôn Cường giả cũng đã đủ khiến nơi đây trở thành địa điểm có an ninh tốt nhất thế giới.

Các cuộc họp cấp cao đã diễn ra hơn nửa tháng nay, và các bên vẫn đang bàn luận rất nhiều vấn đề phức tạp. Tình hình có vẻ đang đi tới bế tắc, dù rằng tất cả những người tham gia đều có thiện chí, và bắt buộc phải xử lý gọn gàng mọi vấn đề.

Tham gia phòng họp chính đương nhiên phải là những nhân vật cao cấp nhất đại diện cho mỗi thế lực. Cao cấp tới nỗi, kể cả là Hội trưởng 1 Hội thám hiểm bậc nhất như Hà Khuyết Minh cũng chỉ được tính là phái đoàn theo sau, không được phép vào họp mà phải chờ trong phòng chờ. Phòng chờ riêng cho từng bên cũng được ban tổ chức sắp xếp, nhưng Hà Khuyết Minh chuyên hoạt động ngầm, không quen hít thở chung bầu không khí với đám quan chức Bắc Hà. Hắn thích lang thang ở phòng chờ lớn để bắt chuyện với bạn bè 5 châu.

Đang tán gẫu với Nezumi và phu nhân nhà Sasano, Hà Khuyết Minh chợt cảm thấy có ai đó đang chăm chú theo dõi mình. Hắn liếc 1 liếc quanh căn phòng rộng lớn, để ý thấy ở phía góc xa căn nhà, 1 thiếu niên trẻ đang khoanh tay dựa tường nhìn về phía hắn. Thiếu niên này luôn mỉm 1 nụ cười rộng tới mang tai, nhìn vừa kì quái vừa rờn rợn. Hắn mặc 1 bộ đồ toàn màu trắng, trên bắp tay cũng đeo 1 dải băng trắng.

“Thằng nhóc này sao quen quen thế nhỉ?”, Hà Khuyết Minh thầm nghĩ.