Bùi Thu Phương tới đứng cạnh Lê Đức Khang, nói nhỏ với hắn.
-Kia là Hà Khuyết Minh nhỉ? Hội trưởng Ám Hành Hội. Còn kẻ đang đứng nói chuyện với hắn… có sự nguy hiểm không kém gì. Cũng là 1 tên Hội trưởng sao? Người Phú Sơn? Là Nezumi ở Phú Sơn Đảo?
Bùi Thu Phương nhìn theo ánh nhìn của kẻ đồng hành. Bà lên tiếng xác nhận:
-Đúng vậy. Là Nezumi.
Thằng nhóc Lê Đức Khang này, mà hắn muốn được gọi là Tiếu Diện, sau khi nhận lấy chiếc nhẫn Bạch Hoàn từ người chú của mình, đã được truyền thụ lại nhiều bí thuật của Bạch Linh Đội. Với sự khao khát sức mạnh khó có thể hình dung và sự điên cuồng luyện tập, chiến lực của hắn tăng lên vùn vụt với 1 tốc độ khủng khiếp tới mức toàn bộ chi nhánh Bạch Linh Đội ở Hải Thành phải kinh hãi kính nể. Nhưng càng đáng sợ hơn cả, không phải tốc độ thăng tiến sức mạnh của hắn, mà là khả năng tiếp thu Tâm Nhãn, thành tựu đáng tự hào nhất của Quân Chủ.
Dù rằng, toàn bộ chi nhánh Hải Thành, từ sau khi mất đi Lê Đức Anh, đã không còn có ai thông thạo Tâm Nhãn để truyền thụ lại cho Tiếu Diện. Dù rằng, Quân Chủ từ lâu thoắt ẩn thoắt hiện khó mà liên lạc. Vậy là Tiếu Diện đã tự mình thông qua các tài liệu Quân Chủ để lại mà học được Tâm Nhãn.
Biểu hiện của Tâm Nhãn, không chỉ nằm ở chiến lực, nó còn ở cách người sở hữu nhìn nhận mọi thứ xung quanh. Lê Đức Khang, chỉ sau vài tháng ngắn ngủi, từ 1 thằng nhóc non nớt liều mạng, giờ đột ngột trở thành 1 Tiếu Diện sắc bén và điềm đạm hơn rất nhiều.
Hắn càng ngày càng kiềm chế thói bốc đồng và bản tính hung bạo, lại càng sẵn sàng lắng nghe ý kiến của Bùi Thu Phương, qua đó tự rút ra kiến giải của bản thân mình.
“Không”, Thu Phương nhiều lúc thầm nghĩ, “Thằng nhóc này chưa từng thay đổi. Nó chỉ học được cách kiềm chế mà thôi. Sâu trong thâm tâm nó vẫn là 1 con quái vật hung ác. Nhưng sự hung ác tàn nhẫn ấy, cộng thêm tốc độ tăng tiến như hiện tại, biết đâu lại trở thành nhân tố chủ chốt mà Bạch Linh Đội cần?”
-Lúc nãy tôi còn thấy nhiều Hội trưởng của các Hội thám hiểm khác. Bọn họ kì thực rất quan tâm tới sự kiện lần này. Nhưng tôi không thấy Cú. - Tiếu Diện vẫn giữ nụ cười trên môi vừa nói. Cũng không ai hiểu làm cách nào hắn có thể nói chuyện tròn vành rõ chữ khi miệng vẫn đang toe toét mỉm cười.
-Cậu biết mặt Cú sao?
-Không. Nhưng tôi không tìm thấy ai mang lại cảm giác nguy hiểm mà anh ta mang tới.
-Kể cả các Chí Tôn Cường giả sao? Họ không khiến cậu cảm thấy nguy hiểm sao?
Tiếu Diện quay đầu nhìn Bùi Thu Phương, từ tốn giải thích:
-Cô Phương ạ, nguy hiểm cũng có nhiều loại khác nhau.
“Chà, đã tới lúc thằng nhóc có thể dạy đời lại mình rồi”, bà khẽ thở dài:
-Vậy cậu mong muốn gặp Cú để làm gì? Tôi đã nói chuyến đi lần này là để giới thiệu cậu với chi nhánh của chúng ta ở Sa Li Khan mà? Tôi còn tưởng họ sẽ cử Vũ Hải Phong tới tiếp đón chúng ta nữa.
Tiếu Diện khẽ phì cười.
-Chi nhánh Sa Li Khan sao? Không có ý phản đối gì cô, nhưng tôi nghĩ rằng ta không nên đặt quá nhiều kì vọng ở họ. Bọn họ không còn giữ được lập trường vững vàng như chúng ta nữa rồi. Khi nghe tin đồn Quân Chủ xuất hiện ở đây, tôi cũng chỉ có 1 hứng thú duy nhất là có thể diện kiến được ngài. Còn nếu không thể, thì gặp gỡ với Cú thú vị hơn nhiều.
-Chẳng phải cậu vừa nói rằng Cú rất nguy hiểm đó sao? Hắn còn từng đánh 1 trận ngang cơ với ngài Đức Anh nữa.
-Ngang cơ sao? Hffff - Tiếu Diện khịt mũi xem chừng không quá đồng tình – Có thật sự là hắn đã dùng hết sức chăng? Mà thôi, cứ cho là vậy. Điều khiến 1 kẻ trở nên nguy hiểm, chưa bao giờ là chiến lực, mà ở sự thú vị mà hắn mang lại.
-Thú vị ư? Cậu thấy điều gì thú vị ở hắn ta?
-Những bí mật, cô Phương ạ. - Tiếu Diện đưa ngón tay trỏ đặt lên trước miệng - Kẻ càng có nhiều bí mật, càng thú vị. Càng thú vị, hắn càng nguy hiểm. Tôi muốn được trải nghiệm cái cảm giác khi đối mặt với sự nguy hiểm ấy, nó hẳn sẽ rất thú vị.
Cuộc họp đã trải qua 4 phiên họp dài dằng dặc, nhưng vẫn chưa ai thích ứng nổi bầu không khí với sự góp mặt của 3 Chí Tôn Cường giả.
Hà Chí Thương, có lẽ lại là 1 phân thân của hắn, luôn tươi cười hiền hậu. Edward Kaiser thì ngủ gục suốt buổi họp, hoặc lơ mơ không hiểu hắn đang ở đâu và để làm gì. Kumo Sasaki, kẻ mạnh thứ nhì thế giới lại như 1 đứa con nít, thoắt ẩn thoắt hiện khắp căn phòng, khua môi múa mép với hầu như tất cả những ai hắn có thể bắt chuyện, xì xào khoe khoang về đứa cháu ngoại mới ra đời.
Trái ngược với vị thế của 3 Đế quốc khi bước vào bàn đàm phán, 3 vị Chí Tôn lại chẳng tỏ chút nào căng thẳng. Họ đóng vai những cao nhân ngoại thế không mang chuyện thiên hạ, để mặc phái đoàn của mình cãi nhau kịch liệt về các điều khoản. Họ vô tư và thân thiện, cũng chẳng cố tình tỏa ra bất kì thứ áp lực nào, nhưng bầu không khí vẫn đặc sệt sức ép vô hình khiến tất cả mọi người đều khó thở.
“Chẳng phải Trà Hội chỉ có chúng ta với nhau thì quyết những chuyện này rất nhanh chóng hay sao?”
Kumo Sasaki, trong ngoại hình của 1 soái ca trẻ trung nóng bỏng, đang tươi cười bắt chuyện với vài người phía bên kia Hội trường, nhưng giọng nói của hắn thì lại vang tới bên tai Hà Chí Thương.
Hà Chí Thương mặt không biến sắc, vẫn tươi cười nhấp trà, ung dung như chưa từng nghe thấy điều gì, nhưng trong tâm tưởng lại hình thành 1 giọng nói gửi tới Sasaki thông qua kênh trao đổi riêng trong tầng Vô thức.
“Kumo, ngươi phải hiểu, tắc kè con hiện không có mặt. Bình thường nếu có đủ 5 kẻ sở hữu Đại Thư viện, chúng ta ngang nhiên tổ chức Trà Hội để định đoạt tình hình thế giới, dù rằng có khiến cho những kẻ trong Hội trường này không mấy ai vui vẻ, ít ra chúng cũng không dám ho he ý kiến. Giờ Đại Nam không có người đại diện, ngươi định mời ai tới thế chỗ tắc kè con? Vương Thụy An? Hay Phạm Viết Phương? Ngươi nghĩ ai sẽ đủ tư cách đại diện cho Đại Nam, cho Đại Thư viện Hồng Định? Và liệu Đại Hùng có cho phép mời 1 kẻ như vậy tới Trà Hội không?”
Giọng nói của Sasaki đáp lại.
“Nhưng ngươi xem, truyền thống hàng ngàn năm nay, 5 người chúng ta thời gian qua cũng vô cùng ăn ý, nghị quyết chỉ cần vài câu là có thể thống nhất. Giờ đây đông người như vậy, chúng cứ cò kè bớt 1 thêm 2 với nhau, không khác gì cái chợ. Đó, ngươi xem, Ed-kun ngày thường ba phải, thế nào cũng gật, giờ lại ngồi cạnh nữ nhân kia, ngươi xem cô ta khua môi múa mép giành giật từng điều khoản một, đâu còn khí chất phóng khoáng rộng rãi của Thành Bang Zennia nữa?”
“Ý ngươi nói Phu nhân Emma Kaiser à? Ngươi ít quan tâm tình hình chính trị, cũng phải biết tới vợ của bạn mình chứ? Edward kết hôn với cô ta 3 chục năm có lẻ rồi, ngươi còn không biết ư? Quý bà ấy xuất thân từ dòng họ Baron danh giá, đồng thời cũng là nóc nhà của Edward đấy. Gọi bà ta là Người phụ nữ quyền lực nhất Cận Tây không ngoa đâu.”
Sasaki nghe tới đây, dù đang ngoài mặt nói chuyện cùng người khác, cũng phải len lén quay lại nhìn về phía người phụ nữ mà hắn vừa nhắc tới. 1 quỳ bà với nhan sắc mặn mà và tươi tắn, che giấu đi tuổi 60 của mình. Trên người bà ta đeo rất nhiều trang sức quý hiếm có thể làm lu mờ đi mọi món Bảo vật trong các viện Bảo tàng lớn nhất Zennia. Bằng 1 tác phong vô cùng lịch lãm quý tộc, bà ta tự tin 1 mình đối chất, trao đổi, đàm phán với tất cả thế lực, mặc kệ tên chồng vô tư gà gật bên cạnh.
“Ngươi muốn biết vì sao Zennia vẫn chưa toang toác dưới sự cai trị vô cùng “tâm huyết” của Edward ư?”, giọng Hà Chí Thương lại vang lên, “nhờ 1 tay người quý bà đây lèo lái đấy.”
“Emma Baron à?”, Sasaki ngẫm nghĩ, “Đáng lẽ nên kết thân với cô ta sớm hơn. 1 người phụ nữ quyền lực như vậy sẽ có nhiều đề nghị hợp tác có ích lợi cho sự nghiệp làm phim của ta. Mà cô ả so với Nữ hoàng Elena của Tiên tộc Ocellote, ai mới xứng danh là người phụ nữ đáng sợ nhất Cận Tây nhỉ?”
“Đương nhiên là vợ của ta rồi!”, đúng lúc này, giọng của Edward Kaiser vang lên.
“Ồ Ed-kun à, cứ tưởng ngươi đang ngon giấc chứ?”
“Trong này ồn ào quá, ta mới nghĩ ra 1 vài giai điệu, rốt cuộc bị những tiếng xì xào xung quanh xen vào, xé nát hết cả”, Edward càu nhàu.
“Mà nhắc mới nhớ, sao Elena không tham gia cuộc họp này vậy, Edward?”, Hà Chí Thương hỏi.
“Sao lại hỏi ta chuyện này? Cô ta muốn làm gì là việc của cô ta chứ? Liên minh giữa Zennia với Tiên tộc Ocellote cũng không thân thiết tới mức Nữ hoàng của họ muốn làm gì cũng sẽ tham vấn ta đâu.”
“Chính ta cũng thấy kì lạ”, Sasaki nói, “Sa Li Khan, cũng là 1 nơi mà Elena từng tỏ rất nhiều hứng thú.”
“Người có hứng thú với Sa Li Khan, phải kể tới ngươi đấy, Sasaki!”, Hà Chí Thương đột ngột bẻ lái câu chuyện, “Sao? Vẫn chưa chịu chia sẻ cho bọn ta những gì ngươi biết về Sa Li Khan hay sao? Ngươi định cứ thế câm như hến chờ tới ngày cả lũ chúng ta bị 1 tên Liễu Thanh Chân 2.0 nào đó xuất hiện và quét sạch à?”
“Liễu Thanh Chân chỉ là 1 tên kế toán ăn may mò ra được kho tàng, còn kẻ để lại kho tàng đó, lại chính là bạn thân chí cốt của ngươi 1 thời, Vương Bá Thế đấy!”, Sasaki ngay lập tức cho thấy khả năng quay xe không hề kém cạnh, “Không nói, ta còn tưởng kế hoạch của Vương Bá Thế năm xưa còn có chút đóng góp của ngươi đấy, Tiểu Hà.”
“Hợp lí. Ta thấy hợp lí đấy. Tiểu Hà, kẻ sớm nắng chiều mưa như ngươi quả thực rất đáng nghi”, Edward nhanh miệng chen ngang.
“Ồ, ta cứ tưởng chúng ta tới Sa Li Khan với tư cách là 1 phe chứ? Trước mối đe dọa từ 3 Tòa tháp chết tiệt kia, ngươi lại muốn chơi trò đổ trách nhiệm à, Sasaki? Còn Edward, ngươi nói cái gì có ý nghĩa chút đi, cảm ơn.”