Vân duỗi người. Chuyện cũng đã vậy rồi, cũng chẳng thay đổi được. Cô từ nhỏ đã quen với những biến số bất ngờ. Hơn nữa, cả ngày trời đi lại trong U Linh Trúc Lâm nặng nề u ám, giờ đây được thoải mái thả lỏng giữa trảng rừng này, 1 cảm giác khoan khoái sung mãn lạ thường dần dần ùa vào trong cơ thể.
- Mục đích chuyến này cũng là tới nơi đây, trong lúc chờ đợi 2 người đó trở về, chúng ta bắt đầu luyện dược nhé?
Cô vừa hỏi lão già râu trắng, vừa tháo tay nải hành lý vẫn mang sau lưng xuống. 1 tay nải nặng phải hơn 2 chục cân, bên trong đều là dược liệu rẻ tiền phơi khô được lưu trữ trong Dược Khố.
Qua Lâu, Hoạt Thạch, Hồng Đường… tất cả 16 thành phần luyện chế nên Luyện Khí Đan, nhưng không như những nguyên liệu hảo hạng mà Cao Anh Kỳ lúc phô diễn đã sử dụng, chỉ là những phần rất bình thường, thậm chí còn pha lẫn nhiều hạ phẩm. Với tư cách của Bạch Tu Lão Nhân, muốn chọn ra những nguyên liệu hảo hạng trong Dược Khố không phải không thể, nhưng điều ấy trái ngược với mục đích của bọn họ. Dựa theo miêu tả của Vân, Bạch Tu cũng rất hiểu ý mà chọn ra những thành phần rẻ tiền nhất, thậm chí là những hạ phẩm không đạt chuẩn mà thường Dược Khố không thu nhận, chỉ đem làm thức ăn cho heo. Cùng với đó, dựa theo hiểu biết về Đan đạo, lão lấy thêm vài món dược vật không có trong đơn thuốc, tổng cộng là hơn 2 chục thứ nguyên liệu, giờ đang nằm trong tay nải của Vân.
- Quả thực nếu có thể điều chế ra loại thuốc nước có thể thay thế Luyện Khí Đan chỉ từ thức ăn cho heo, Vũ Đăng Phiên trên Luyện Dược Đường có thể thổ huyết vì căm phẫn. - Lão già râu trắng nhìn tay nải đựng dược liệu của Vân, khẽ cảm thán.
Dược liệu dư thừa bỏ mứa làm thức ăn nuôi gia súc trên Trúc Vân Sơn, thực sự nhiều như rau ngoài chợ. Chỉ cần Dược Khố không vứt bỏ những phế phẩm này, mà âm thầm đem hết đi để luyện chế thuốc nước, dù là với mức hao phí khủng khiếp nhất mà Bạch Tu có thể phỏng đoán, thì cũng cho ra được tổng dược lực gấp vài chục thậm chí vài trăm lần năng suất luyện đan của Luyện Dược Đường hiện tại.
Dược lực của Luyện Khí Đan đối với 1 tu giả mà nói, không mang tính cộng dồn. 1 viên + 1 viên không bằng 2 viên, mà uống 1000 viên cũng không khiến tu vi tăng gấp 10 so với uống 100 viên, chỉ là có tốt hơn mà thôi. Nếu không, tất cả các môn phái đã chăm chăm đặt trọng điểm vào những viên đan dược cấp thấp như vậy, còn cần phải tìm hiểu đan dược cấp cao làm gì.
Tuy tu vi không tăng theo cách cộng dồn, nhưng điểm cống hiến thì có. Điểm cống hiến để đổi 1000 viên Luyện Khí Đan chắc chắn gấp 10 lần việc đổi 100 viên Luyện Khí Đan. Ấy là nguyên tắc bất di bất dịch. Trên Trúc Sơn cũng vậy mà toàn bộ các Tiên Phái cũng thế, điểm cống hiến cũng chính là đơn vị giao dịch, cũng là 1 loại tiền tệ. Tất cả các nghiệp vụ cống hiến cho môn phái, hầu hết đều sẽ được quy phần thưởng về điểm cống hiến. Có rất ít người muốn quy đổi thành tiền bạc, vì tiền bạc thì đến cả phàm nhân cũng kiếm được, nhưng điểm cống hiến thì chỉ người trong tông môn mới có vinh dự sở hữu.
Tu giả trên Trúc Sơn vốn không lo chuyện ăn ở, quanh năm thanh tu trên núi cao, danh vọng ngoài xã hội lại lớn, thứ cuối cùng họ lo nghĩ tới chắc chắn là tiền. Họ khao khát hơn là điểm cống hiến để đổi về được càng nhiều phúc lợi, để càng có thể leo cao hơn trên con đường vấn đỉnh Tiên đạo, khi ấy tiền bạc càng không còn là vấn đề.
Trúc Sơn Phái hình thành đã lâu đời, cơ chế quy đổi điểm cống hiến cũng vô cùng phức tạp và chặt chẽ. Có rất nhiều phương thức để đạt điểm cống hiến. Như đám tạp vụ ngày ngày làm việc vặt cũng sẽ được thưởng điểm cống hiến, tuy rằng không nhiều. Môn đồ tại các Đường khác sẽ có nhiều cơ hội để kiếm điểm cống hiến cao hơn.
Cũng có rất nhiều phần thưởng được quy đổi với điểm cống hiến. Trong đó, việc mua lại các vị trí cao hơn trong môn phái không phải là không thể, nhưng cái giá là khổng lồ. Tu giả thông thường có nằm mơ cũng chẳng dám mơ tưởng tới, độ khó khăn còn cao gấp nhiều lần mua nhà mua xe nơi phàm giới, có tích lũy 10 kiếp người cũng chưa chắc đã đủ. Dễ tiếp cận hơn, là mua bí kíp tu luyện, bản đồ bí cảnh, bảo vật hộ thân, nhưng giá những món đồ cấp cao thì còn đắt hơn siêu xe nơi trần thế. Đây thường là hạng mục mua sắm của các tinh anh và trưởng lão mà thôi.
Phổ biến hơn cả, vẫn là mua đan dược, cụ thể là Luyện Khí Đan. Kẻ chăm chỉ và nỗ lực thì có thể chắt chiu 1 ngày mua được 1 viên, cộng với 1 viên được phân phối theo đầu người, vậy là đã có lượng dược lực gấp đôi chúng bạn. Lười biếng chểnh mảng, hay năng lực không đủ cao, trung bình 1 tuần đến 10 ngày cũng đủ tích cóp mua được 1 viên, đẩy nhanh tiến trình tu luyện.
Mỗi viên Luyện Khí Đan có giá 100 điểm cống hiến, nếu đem phiếu đi đổi tại Mậu Dịch Đường. Luyện Dược Đường thu hoạch 80% lợi nhuận, tức là nhận về 80 điểm. Còn lại chia 1 chút cho Mậu Dịch Đường để trả công cũng như chi phí vận hành, còn lại vào ngân khố của toàn môn phái.
Ấy là theo con đường chính đạo. Ai cũng biết, 1 ngày Luyện Dược Đường luyện ra được bao nhiêu viên Luyện Khí Đan, ấy là điều chỉ mình họ nắm được. Số lượng đan không đạt chuẩn, đan chưa đủ hỏa hầu, hay thậm chí là đan dược lén tuồn ra cửa sau, e rằng còn nhiều hơn cả đan dược được phân phối chính thức.
Các môn sinh bên ngoài thông qua các mối quan hệ, được truyền tai dẫn dắt nhau sẽ liên hệ với Luyện Dược Đường thông qua cửa sau này, tạo thành 1 lối đi tiểu ngạch chuyên tiêu thụ đan dược lậu. Chỉ tầm 80 điểm cống hiến cho 1 viên đan dược gần như đạt chuẩn, hay thậm chí 50, 60 điểm cho những viên đan khiếm khuyết phần nào. Sau khi Vu Linh Đại Chiến kết thúc, việc làm ăn của Luyện Dược Đường càng ngày càng mở rộng, đi kèm với thanh thế của Vũ Đăng Phiên sau cuộc đại chiến, khiến cho Chưởng Môn Đường cũng phải mắt nhắm mắt mở làm ngơ chuyện này. Dần dần, 1 mạng lưới hoàn thiện được hình thành.
Môn đồ thông qua mối lái, tìm đến mua đan dược từ những tay thầu sỉ. Những tay thầu sỉ lại thu mua số lượng lớn đan dược lậu từ những môn đồ cấp thấp của Luyện Dược Đường. Các môn đồ cấp thấp lại hợp tác thành nhóm để trông chừng nhau, cùng nộp lại phí bảo kê cho môn đồ cấp cao. Môn đồ cấp cao lại “cúng dường” cho các trưởng lão, và cuối cùng là tới Đường Chủ. Mô hình ấy đã tạo nên mối văn hóa gắn kết từ trên xuống dưới, các môn đồ lấy được lòng của hậu bối, hậu bối thì ngồi yên hưởng lạc, khắp môn phái lại có đan dược giá rẻ để sử dụng. Chỉ có Trúc Sơn Phái là thất thoát 1 số tiền ngân sách khổng lồ từng năm.
Bạch Tu đã tá túc lại Trúc Sơn Phái hơn 20 năm nay, lại sau cảnh chiến tranh tang thương nhường ấy, sớm đã không còn ngây thơ hồ đồ như thời trai trẻ, lão ít nhiều cũng đã ý thức được thế sự. Nhìn vào cái tay nải chứa thức ăn cho heo mà Vân vừa quẳng xuống nền cỏ, lại bất chợt nảy lên 1 ý nghĩ viển vông mà cũng vô cùng khoái trá. Có lẽ, bản thân Đường Thái Nguyên cũng đã suýt bật cười với ý tưởng ngớ ngẩn mà vui thú tới vậy? Dùng 1 túi thức ăn cho heo, đánh gục cả hệ thống hùng mạnh của Luyện Dược Đường.
- Được rồi - Lão già nói, đưa mắt nhìn về phía cửa động - Nơi luyện dược là ở dưới hang động đó.