Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 720: Đuổi bắt



Chương 720: Đuổi bắt

Đây là hang động dễ chịu nhất mà Vân từng bước vào. Dù nó không sâu, vòm hang cũng không cao hay rộng rãi. Nó giống 1 gian phòng lớn, cỡ 1 cái chung cư mini, 1 mật thất tự nhiên mà tạo hóa tạo nên, ấm cúng và dễ chịu. Nó không mang lại cảm giác tách biệt với thế giới bên ngoài như bất kì 1 hang động hay mật đạo nào cô từng đặt chân, nơi đây như 1 phần của cả vùng trời đất này.

Nếu lắng tai nghe, Vân sẽ nghe thấy tiếng chim xào xạc về tổ ở cánh rừng phía xa, nghe thấy tiếng huyên náo văng vẳng từ phía môn phái, tiếng thở phì phò của những loài săn đêm, tiếng suối róc rách chảy qua sườn Nam ngọn núi, đổ xuống đồng bằng để hóa thành dòng sông. Mọi hơi thở của thiên nhiên đều chảy qua hang đá này, không hề xa xôi như từ 1 cõi khác vọng lại, mà liền mạch và gần gũi.

Càng bước về phía trung tâm hang động, cảm giác giao hòa kì lạ này càng trở nên mãnh liệt. Nơi đó có 1 thạch nhũ không biết đã hình thành qua bao nhiêu năm, vươn mình từ trần hang đâm xuống phía dưới như 1 thanh kiếm sắc nhọn. Từ đầu nhọn tưởng như mũi kiếm ấy, từng giọt thạch nhũ tí tách nhỏ xuống dưới. Chính xác ngay vị trí ấy để hứng lấy giọt thạch nhũ, cứ như sự an bài hữu ý của tạo hóa, là 1 vùng nền hang nhô cao lên như 1 chiếc bệ, hình chóp cụt thon dài lên trên, và trên đỉnh hình chóp cụt ấy, lõm xuống 1 hình tròn xoe như chiếc bát, hứng lấy từng giọt từng giọt thạch nhũ mà tích tụ thành 1 vũng nước trong vắt.

Thạch nhũ từ phía trên nhỏ xuống dưới, ấy là Dương. Mỏm đá từ dưới nhô lên trên, rồi lại hõm mình đón nhận thạch nhũ, ấy là Âm. Thánh địa này, có tất cả 8 8 64 yếu tố phong thủy, đều được thỏa mãn 1 cách hoàn hảo, nói chi tiết ra sợ cô nhóc không hiểu, chỉ biết rằng, tất cả đều là tạo tác của tự nhiên, không hề có bàn tay tác động của bất kì sinh vật nào.

Chẳng cần Bạch Tu nói, từ khi bước vào đây, Vân cũng đã để ý thấy điều này. Trong số tất cả các bí cảnh cô và cha từng trải qua, có không ít những địa thế địa hình kì bí và vi diệu, nhưng để đạt tới 1 cảnh giới cân bằng hoàn hảo như nơi đây, lại hoàn hảo theo cách tự nhiên và dễ chịu nhất, kì thực chưa từng có.

Lão tiền bối nói đúng. Thực sự là kì quan. - Vân gật đầu công nhận.

Ha ha! - Bất chợi Bạch Tu bật cười, tiếng cười có chút mỉa mai mà lại chua chát - Kì quan sao? Trời đất giao hòa, vốn phải là lẽ thường, há lại là kì quan khiến người đời phải kinh ngạc? Gọi là kì quan, vì nhân loại đã tự làm nó mai một. Chúng ta là bậc hậu nhân, không dám nói những chuyện mắt không thấy tai không nghe, nhưng toàn bộ dặm xung quanh Thánh địa này, chưa dám nói toàn bộ Trúc Sơn này, đâu đâu cũng để lại dấu tích của 1 thời giao hòa hoàn mĩ, dẫu chỉ còn là lời thì thầm bất lực từ ngàn xưa vọng về. Thánh địa, nơi khai sinh ra nguồn gốc của cả Tiên, Vu, Đan há lại chỉ là 1 hang động nhỏ bé nhường này? Đó là cả 1 vùng đất ngập tràn sự sống, là nơi con người giao hòa với thiên nhiên, sống dựa vào tự nhiên, biết lắng nghe và tìm hiểu, biết học cách khiêm tốn và lễ độ, biết tôn trọng mọi thứ xung quanh mình, biết kiềm chế sự ngạo mạn và ngông cuồng.

Bạch Tu bước từng bước về phía khối đá.

Ngày nay, tàn tích cuối cùng còn sót lại của thời đại ấy, chỉ còn lại vũng nước nhỏ này. Ta và Hắc Tu nào thiếu gì nơi chốn để dung thân, năm ấy chọn ở lại Trúc Sơn, cũng vì không nỡ xa rời Thánh địa này. Ai chà, tuổi càng cao, lại càng đa sầu đa cảm vì chuyện xưa thế này. Quay lại chuyện của hiện tại thôi, lấy dược liệu ra đi, chúng ta sẽ sử dụng lô đỉnh tự nhiên này mà luyện dược.

Chà, cái này lại là lô đỉnh sao? Là 1 cái lô đỉnh rất “đỉnh” phải không? - Vân có vẻ cũng chẳng quan tâm mấy tới những lời tự sự của lão già. Cô đang không ngừng nhẩm tính trong đầu liệu có cách nào kiếm tiền với nơi đây không.

Lô đỉnh? Đúng. - Bạch Tu cười - Nhưng là thứ lô đỉnh tệ nhất trên đời. Nào, chúng ta cùng tìm về bản nguyên của luyện dược.

=====

Hắc Tu đã vào ra U Linh Trúc Lâm cũng 2 chục năm có lẻ. Với tất cả sự khiêm tốn vốn cũng không quá nhiều nhặn của mình, lão chẳng tin rằng trên đời này có bất kì ai thông thạo khu rừng này hơn lão. Kể cả so với Bạch Tu, người đồng bạn với mình suốt bao năm qua, do bản tính mạnh mẽ và năng nổ hơn rõ rệt, Hắc Tu cũng thường xuyên là người dành nhiều thời gian khám phá Trúc Lâm hơn.

Ấy vậy mà, theo dấu 1 thư sinh yểu điệu trói gà không chặt như Nguyễn Thanh Phong, lại mới chân ướt chân ráo gia nhập Trúc Sơn Phái, Hắc Tu bỗng hoảng hốt nhận ra mình phải cố hết sức để không mất dấu tên thiếu niên này.

U Linh Trúc Lâm vốn không phải 1 vùng không gian thuộc về dương thế, nó là vùng trung gian, là nơi các pháp tắc của các chiều không gian va chạm và xung đột. Không thể dùng thường thức nhân loại để phân định khoảng cách, phương hướng và thời gian. Dẫu biết vậy, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm và sự tích lũy những hiểu biết về khu rừng, Hắc Tu vẫn hoàn toàn không hiểu nổi thiếu niên kia đang bằng phương thức nào phăm phăm lao qua trùng điệp những pháp tắc của khu rừng. Đôi lúc, tưởng chừng đã cách hắn chưa đầy 1 gang tay, chỉ vươn cánh tay là túm được, nhưng lão biết, khoảng cách thực lại xa đến gần cây số. Nhiều lúc nhìn thấy gương mặt hắn đang hớt hải chạy tới, thực tế thằng nhóc lại đang ở phía sau.

U Linh Trúc Lâm giống như 1 mê cung định chế, và nhiều yếu tố kì bí khiến nó phức tạp và đáng sợ hơn bất kì loại định chế nào mà Tiên Phái hay bất kì tổ chức nào có thể tạo ra. Mặc dù có sự bảo hộ của Âm Dương Hộ Linh Tán, nhưng có thể như cá gặp nước trong khu rừng ma mị này, Hắc Tu thực sự không cách nào lí giải nổi Nguyễn Thanh Phong.

Là Phạm Nương đang dẫn đường cho hắn, hay do tự thân năng lực của hắn có chỗ quái dị, hay là cả 2? Nghĩ tới đây, Hắc Tu hơi nản. Nếu thật sự thiếu niên kia đủ sức đuổi theo bóng hình của Phạm Nương, thì lão cũng đành lực bất tòng tâm, vì bản thân lão thời sung mãn cũng đã từng liều lĩnh theo dấu bóng trắng kia đôi lần, và đã thất bại ê chề. Nếu quả thực không cách nào đuổi kịp, e rằng đành để thiếu niên này mất xác trong cánh rừng trúc mà thôi.

Dừng lại đã! Tên nhóc kia! Ta bảo, đứng lại!

Lão bực tức quát lên, chẳng biết phương hướng cần truyền âm thanh tới là trái phải trước sau thế nào, nếu cuộc đuổi bắt 3 bên còn tiếp diễn, e rằng chính lão cũng bỏ mạng oan trong rừng.

Nhưng chẳng chút hữu hiệu. Nguyễn Thanh Phong hoặc là không nghe thấy tiếng lão, hoặc hoàn toàn phớt lờ, vẫn phăm phăm lao thẳng về phía trước, mà trong mắt nhìn của lão thì lại như quỷ mị thoắt ẩn thoắt hiện, lúc đâm trái lúc rẽ phải, lúc lại quay vòng tròn. Để có thể bắt kịp thứ hành tung quỷ dị này, Hắc Tu đã phải triển khai rất nhiều sở học cao cấp, mà nếu để đám Tiên nhân nhìn thấy, đều sẽ sợ hãi hốt hoảng mà coi lão như tử địch.

Thoát Hồn.

1 loại Vu thuật cao cấp vốn chỉ có các bậc Đại Vu trở lên mới dám sử dụng, và kể cả trong số các Đại Vu thời đó, cũng không ít người đã bỏ mạng khi sử dụng loại thuật pháp nguy hiểm này.

Hắc Tu không thoát toàn bộ hồn ra ngoài, và càng không có lí do để làm chuyện ngu xuẩn ấy giữa khu rừng này. Lão thực hiện 1 xảo thuật cao cấp hơn, là thoát 1 phần nhỏ linh hồn vào Âm Dương Hộ Linh Tán, rồi dưới sự bảo hộ của chiếc ô, phân tán những mảnh hồn ra khắp bốn phương. Những mảnh hồn này va đập vào những tầng pháp tắc trong khu rừng, kể cả có Hộ Linh Tán bảo hộ, vẫn khiến tâm can lão run lên những cơn rùng mình không hề dễ chịu. Quan trọng hơn cả, tán hồn có khả năng cảm nhận hơi ấm của linh hồn khác, cũng tức là có thể truy dấu phương hướng thực của Thanh Phong.

Cho mày 1 canh giờ nữa, mày còn không dừng lại, tao sẽ kệ xác mày! - Hắc Tu đã sớm nổi quạu.

Hao tâm tổn lực vì 1 đứa nhóc không quen biết, lại còn là con trai của Nguyễn Bạch, liệu có đáng hay không? Nếu dùng quy tắc tính toán trao đổi trong cờ vây, rõ là chẳng đáng. Nhưng bản tính lão, cũng giống như Bạch Tu, kì thực đều quá hồn hậu và nhân từ. Thế giới của họ từ ngày thơ bé cũng rạch ròi như bàn cờ, chỉ có trắng và đen. Thực sự bỏ mặc 1 sinh mạng ngay trong tầm mắt của mình, lão không đành lòng.

Nhưng không đành thì cũng chỉ là vấn đề lương tâm, nếu bản thân mình sắp sửa còn không giữ được mạng mình, lương tâm cũng đâu thể nào mài ra ăn được? Vì Hắc Tu quá thuần túy và đơn giản, nên đương nhiên lão cũng theo lẽ tự nhiên mà coi trọng sinh mạng bản thân hơn bất kì thứ gì.

Vào đúng lúc lão sắp sửa bỏ cuộc, thì Thanh Phong cũng dừng phắt lại.