Thiên Tài Đệ Nhất

Chương 6: Mở đầu (6)



Cuộc nổ bom khủng bố năm đó, làm cho con người trên hành tinh Lục Lam phẫn nộ.


Trong vụ nổ tổng cộng có mười lăm người chết, chín người bị thương, tất cả đều là nhân viên của công ty, tuổi của họ còn rất trẻ, đa số là trên hai mươi, những con người đang ở tuổi xuân phơi phới này lại bị một lũ phản loạn cài bom giết chết, ai lại không phẫn nộ?


Đức Vua lập tức cho những chiến sĩ cơ giáp ưu từ nhất của hoàng gia lập tức ngày đêm truy bắt bọn khủng bố, dám cho nổ bom ngay trong thành phố S, trung tâm kinh tế lớn nhất Nam Việt, bọn khủng bố này chính là cố tình muốn làm kinh tế suy thoái, dẫn đến người dân hoang mang, chính thức chọc giận Đức Vua. 


Suốt ba tháng truy lùng bọn khủng bố, chiến sĩ của hoàng gia bắt được Huỳnh Lập Chiến, một nhân vật cấp cao trong tổ chức khủng bố, lúc ấy gã đang trốn chui lủi ở thành phố B, không biết là do vận xui gì để gã bị chiến sĩ hoàng gia bắt.


Đức Vua nghe được tin này rất vui mừng, bắt được gã Huỳnh Lập Chiến này, ông có thể từng bước tra ra được trùm cuối của tổ chức, triệt để tiêu diệt nó.


Nhưng tiếc thay.


Trong lúc áp giải Huỳnh Lập Chiến về thành phố H, gã không biết bị gì mà mắt mũi miệng đều chảy máu, sau đó nằm lăn ra đất không nhúc nhích.


Người trông chừng gã vộ gọi bác sĩ tới, lúc bác sĩ chạy đến nhìn thấy Huỳnh Lập Chiến nằm dưới đất liền chạy lại xem xét gã.


Bác sĩ đặt ngón tay dưới mũi Huỳnh Lập Chiến, không thấy có hơi thở liền quay trở lại nói là gã đã chết, nguyên nhân không rõ.


Đức Vua đang dùng bữa nghe được tin này liền nổi trận lôi đình, quăng chiếc ly đang cầm trên tay xuống đất, làm cho người hầu xung quanh sợ tới mức không dám cử động.


May mắn là có Hoàng Hậu ở đó dỗ dành Đức Vua, lửa giận của Đức Vua mới dịu xuống.


Sau đó tổ chức khủng bố không còn xuất hiện nữa, chúng yên lặng biến mất như một cơn gió, cuộc sống của người Nam Việt ngày qua ngày trôi qua trong yên bình, yên bình đến mức dường như trước đó không hề có một tổ chức khủng bố nào hết.


Người người mỗi sáng thức dậy đi làm, tối lại trở về nhà, học sinh thì hằng ngày đi học, trẻ nhỏ thì theo cha mẹ vui chơi dạo phố, người già thì mỗi chiều đều đi bộ công viên, tất cả yên bình đến mức thất thường.


Nhiều người cũng cảm thấy sự thất thường này, họ luôn nôm nốp lo sợ rằng đây có phải là điều bình yên trước cơn bão? Rằng bọn khủng bố kia chỉ tạm biến mất một thời gian rồi sau đó sẽ trở lại? Và rồi lại có thêm nhiều người chết nữa?


Nhưng đã qua năm năm, vẫn không có chút tinh tức nào của bọn khủng bố, mọi người nghĩ có lẽ chúng đã thực sự biến mất rồi.


Trong một căn nhà nhỏ ở thành phố S, Đỗ Tiểu Niệm nằm trên chiếc giường trắng ngoáp một cái, tay xoa xoa mắt rồi lại lăn qua lăn lại trên giường, có lẽ do lăn quá đà nên cậu rớt "phịch" xuống đất một cái.


Tỉnh táo đôi chút, Đỗ Tiểu Niệm không tình nguyện mở mắt ra, vươn vai một cái rồi đứng lên sắp xếp lại mền gối, xong việc thì đứng lên đi vào nhà vệ sinh.


Ở trong nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu cá nhân, Đỗ Tiểu Niệm lại trở về phòng thay một cái áo thun cùng quần dài đơn giản, do dáng người của Đỗ Tiểu Niệm gầy nên rất dễ chọn đồ, người ta nói gầy thì mặc gì cũng đều đẹp, thậm chí có cạo trọc đầu, mặc đồ giẻ rách hoặc trực tiếp không mặc gì luôn không chừng càng đẹp hơn.


Nhưng câu nói này cũng không đúng hẳn với nhiều người, nếu bạn gầy mà có một khuôn mặt đẹp, dù có tròn trịa đôi chút cũng vẫn đẹp, nếu bạn gầy mà có khuôn mặt xấu thì bạn vẫn xấu thôi.


Đỗ Tiểu Niệm rất may mắn có được dáng người gầy cùng khuôn mặt đẹp, mà cũng không thể gọi là khuôn mặt đẹp, nên gọi là khuôn mặt yêu nghiệt thì đúng hơn!


Mặt Đỗ Tiểu Niệm thon nhỏ, lông mày thanh tú, mắt đen láy, chiếc mũi cao nhưng dọc dừa trông rất tự nhiên, khuôn môi cực kỳ đẹp, gương mặt này thật sự làm không biết bao người ganh tỵ.


Dân gian thường nói "nhất dáng nhì da thứ ba khuôn mặt", Đỗ Tiểu Niệm được trời xanh ưu ái, có dáng có gương mặt cũng có luôn làn da.


Đỗ Tiểu Niệm đã mười bảy tuổi, đã qua cái tuổi dậy thì mặt nổi đầy mụn mười bốn mười lăm tuổi, nhưng lúc Đỗ Tiểu Niệm dậy thì, đừng nói là nổi mụn, một cái lỗ chân lông trên mặt còn không nhìn thấy!


Có một bạn gái từng gạ hỏi Đỗ Tiểu Niệm, rằng là cậu làm gì mà có được làm đã tốt như thế?


Đỗ Tiểu Niệm không biết trả lời làm sao luôn, làn da của cậu là tự nhiên nha!


Ông trời vốn rất công bằng, không có cho ai không cái gì, Đỗ Tiểu Niệm có được nhan sắc cùng với thành tích học tập cực kỳ tốt, hiển nhiên cũng phải lấy của cậu vài thứ, đó chính là mẹ và thính giác.


Đỗ Tiểu Niệm bị khiếm thính bẩm sinh, sáu tháng sau khi sinh đã được Đỗ Thư Dương mua cho máy trợ thính đeo, nên Đỗ Tiểu Niệm được phát triển toàn diện về khả năng giao tiếp, về cơ bản khi đeo máy trợ thính cậu vẫn sẽ nói chuyện và giao tiếp bình thường, khi không đeo thì xin lỗi, cậu sẽ câm như bức tượng luôn, do không thể nghe được tiếng nói của người khác cũng như của mình.


Còn Đỗ Thư Dương là mẹ, là người thân duy nhất của Đỗ Tiểu Niệm, là người chăm lo săn sóc Đỗ Tiểu Niệm suốt mười hai năm, năm cậu học lớp sáu, Đỗ Thư Dương đã bị một quả bom gài nổ, mất máu mà chết.


Đỗ Thư Dương trước khi quả bom phát nổ đã kéo theo bạn mình cố gắng chạy ra ngoài, nhưng đáng tiếc họ vừa chạy ra cửa quả bom liền "bùm" một tiếng nổ tung, làm cho cửa thủy tinh vỡ vụn ghim vào cơ thể Đỗ Thư Dương.


Lúc Đỗ Tiểu Niệm chạy đến thì Đỗ Thư Dương chỉ còn thom thóp thở, trên người bị ghim rất nhiều mảnh thủy tinh, máu chảy ra nhuộm đỏ cả một khoảng đất.


Đỗ Tiểu Niệm nhìn Đỗ Thư Dương, đôi mắt hoe đỏ, nước mắt không nghe lời mà chảy xuống một giọt, rơi xuống khuôn mặt đầy máu của Đỗ Thư Dương.


Đỗ Thư Dương nhìn con trai khóc, muốn giơ tay lên lau cho cậu nhưng chợt phát hiện ra mình không thể điều khiển được cơ thể nữa.


Đến khi Đỗ Thư Dương được đưa lên xe cấp cứu, Đỗ Tiểu Niệm cũng lên theo, ngồi trên ghế trong xe cấp cứu, Đỗ Tiểu Niệm nắm chặt tay Đỗ Thư Dương, dường như chỉ có làm vậy mới khiến tâm cậu không còn hoảng sợ nữa.


Đỗ Thư Dương mở mắt, cào nhẹ lòng bàn tay Đỗ Tiểu Niệm, cô cảm thấy đầu óc ngày càng mông lung, cả cơ thể hình như cũng càng trở nên lạnh lẽo, không biết có phải linh cảm hay không, Đỗ Thư Dương biết mình sắp không chịu được nữa rồi.


Đỗ Tiểu Niệm nhìn thấy Đỗ Thư Dương còn tỉnh táo, trong lòng nhất thời mừng rỡ, mẹ cậu còn thanh tỉnh, mẹ cậu còn mở mắt nhìn cậu, mẹ cậu còn có thể cứu được!


Đỗ Thư Dương nói với Đỗ Tiểu Niệm, giọng rất nhỏ:


"Tiểu Niệm... con lấy... đồng hồ..."


"Dạ, con lấy cho mẹ!" Đỗ Tiểu Niệm cẩn thận tháo đồng hồ ra khỏi cổ tay Đỗ Thư Dương.


Cậu muốn đưa cho Đỗ Thư Dương thì nhìn thấy Đỗ Thư Dương lắc đầu:


"Con... cầm đi... bên trong có... một tấm thẻ lam tinh... là của ba con... để lại..."


Đỗ Tiểu Niệm nhắm chặt mắt, lắc đầu:


"Không, mẹ, con không lấy, mẹ, sao mẹ lại đưa cho con cái này? Mẹ..."


Đỗ Thư Dương nói:


"Con cầm... đi..."


Giọng nói Đỗ Thư Dương đứt quãng, nhưng Đỗ Tiểu Niệm có thể hiểu được, mẹ muốn cậu nhận lấy số tiền trong tấm thẻ này, để cậu có thể tự chăm lo cho mình...


Đỗ Thư Dương bất ngờ nắm chặt tay Đỗ Tiểu Niệm, trong giọng nói lộ ra điểm suy yếu cùng gấp gáp rõ rệt:


"Tiểu Niệm... cho mẹ nhìn... nhìn con một chút..."


Nó sắp đến rồi, Đỗ Thư Dương muốn nhìn rõ gương mặt Đỗ Tiểu Niệm, muốn ghi nhớ hình ảnh của cậu.


Đỗ Tiểu Niệm vội ngồi gần lại cho mẹ mình nhìn thấy rõ.


Đỗ Tiểu Niệm nhìn thấy hình ảnh ngược trong mắt của mẹ mình, đôi mắt của mẹ còn vươn lại chút ánh sáng, nó đang nhìn cậu chăm chú, một lúc sau thì chút ánh sáng ấy dần tắt lụi đi, đôi mắt của Đỗ Thư Dương chậm rãi khép lại.


Giọt nước mắt mà Đỗ Tiểu Niệm kiềm chế trong phút chốc tràn ra như lũ lụt làm vỡ đê:


"Mẹ... mẹ ơi... mẹ..."


Lúc này xe chợt ngừng lại, Đỗ Thư Dương được đưa vào phòng cấp cứu, mà Đỗ Tiểu Niệm ngồi trên ghế chờ trước cửa phòng, thẫn thờ như xác chết.


Cho đến khi có một bác sĩ đi ra, nói với cậu là mẹ cậu đã chết do mất máu quá nhiều, đầu óc cậu mới thanh tỉnh lại.


Đỗ Tiểu Niệm không biết mình trở về nhà bằng cách nào, chỉ biết khi mình về đến nhà thì trời đã khuya.


Đêm đó, Đỗ Tiểu Niệm nằm trên chiếc giường của mình, tay nắm chặt chiếc đồng hồ của Đỗ Thư Dương, khóc suốt một đêm.


Nhờ có số tiền trong thẻ lam tinh mà Đỗ Tiểu Niệm không cần lo chuyện chết đói, quả thật ba tỷ trong thẻ cậu có nằm mơ cũng không nghĩ tới, người ba không biết mặt của cậu chắc cũng không phải là người tầm thường.


Nghĩ lại, Đỗ Tiểu Niệm thấy Đỗ Thư Dương chưa từng nói qua với cậu chuyện về tấm thẻ lam tinh này, có lẽ mẹ cậu cảm thấy mình bị khinh thường, không muốn xài một đồng nào trong tấm thẻ này hết, còn về việc vì sao mẹ cậu giữ lại, nói thật, cậu cũng không biết.


Chắc là mẹ cậu giữ lại để khi gặp lại người đàn ông đó thì đem ra trả?


Đỗ Tiểu Niệm gật gù, mẹ cậu là người không thích nhất là người khác coi thường mình, nên chọn lấy nó giữ lại cũng đúng.


Đi ra phòng bếp, con robot bảo mẫu Tobo đang dọn dẹp thấy Đỗ Tiểu Niệm xuất hiện liền giơ tay chào một cái.


Đỗ Tiểu Niệm cũng chào lại nó, rồi quay đi nấu bữa sáng.


Lấy gạo, vo cơm, đổ nước rồi đem để vào nồi cơm điện, trong lúc chờ cơm chín, Đỗ Tiểu Niệm đi lại tủ lạnh lấy thịt heo ra, niêm ướp gia vị, chờ thịt thấm rồi đem chiên.


Đỗ Tiểu Niệm cầm lên một chai dầu trống rỗng, thầm nói xong rồi, dầu hết từ hôm qua nhưng cậu lại quên mua mất.


Đỗ Tiểu Niệm cầm lấy túi tiền, dặn dò Tobo trước khi ra ngoài:


"Tobo, tôi ra ngoài mua đồ một chút, cậu ở lại coi chừng nhà nhé!"


Một âm thanh vô cảm hơi rè rè trả lời cậu:


"Dạ."


Đỗ Tiểu Niệm chạy nhanh đến một siêu thị ở gần nhà, mua một chai dầu rồi lại vội vã trở về, cậu phải về nhà nhanh nhanh nhanh, thịt cậu vẫn còn ướp, Tobo lại không biết nấu ăn, cứ để thịt như vậy thì một chút nữa sẽ mặn lòi luôn.


"Bốp"


Một âm thanh rất nhỏ truyền đến từ còn hẻm bên cạnh Đỗ Tiểu Niệm, giống như có ai đó cầm một thanh sắt đập vào người vậy.


Tính tò mò nổi lên, Đỗ Tiểu Niệm bước vào còn hẻm.


Con hẻm này rất tối, do xung quanh toàn những ngôi nhà cũ kỹ, từ lâu những ngôi nhà này đã không còn người ở, người ta định sáng năm sẽ đập đi và xây lại một khu chung cư.


"Bốp"


Tiếng lần này thì rõ hơn, hình như nó phát ra từ ngôi nhà đổ nát trước mặt?


Đỗ Tiểu Niệm bước tới gần hơn, một mùi tanh tưởi không ngờ đột nhiên xông thẳng vào mũi làm Đỗ Tiểu Niệm suýt nữa phát ói, Đỗ Tiểu Niệm bụm mũi, ngó vào cửa sổ ngôi nhà nhìn một chút, cửa sổ này không có kính cũng như thanh sắt, làm cậu nhìn rõ cảnh tượng bên trong.


Đỗ Tiểu Niệm một chút nữa là hét lên, cậu giơ tay bụm chặt miệng lại, trong mắt không giấu nổi điểm kinh hoàng, cậu đang nhìn thấy thứ gì đây?