Thiên Tài Đệ Nhất

Chương 5: Mở đầu (5)



Đỗ Tiểu Niệm cùng Đỗ Thư Dương từ trong siêu thị đi ra, trên tay Đỗ Tiểu Niệm cầm một chồng sách được bao lại cẩn thận, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra đây là một bộ sách giáo khoa lớp một.


Đỗ Tiểu Niệm nhìn sách mà cười tít cả mắt, cuối cùng cậu cũng sắp được đi học rồi!


Trên tay Đỗ Thư Dương cũng cầm một đóng tập cùng với giấy bao, hai người đi lên một chiếc xe Flying Car để trở về nhà cất đống tập sách này cái đã, sau đó mới dẫn Đỗ Tiểu Niệm đi mua đồng phục.


Trong cửa hàng quần áo, Đỗ Thư Dương lựa cho Đỗ Tiểu Niệm ba cái áo sơ mi trắng và một chiếc quần tây màu lam, Đỗ Tiểu Niệm cầm quần áo đi vào phòng thay đồ.


Lúc Đỗ Tiểu Niệm đi ra, Đỗ Thư Dương nhìn cậu mà sáng cả mắt, Đỗ Tiểu Niệm tuy chỉ mới bảy tuổi nhưng đã toát ra một vẻ đẹp làm người người ao ước, cùng với màu da trắng hồng mềm mịn chỉ có trẻ con mới có, chỉ cần Đỗ Tiểu Niệm kẽ cười một cái, chắc chắn sẽ làm cho các chị em đêu đứng.


Mới bảy tuổi đã như vậy rồi, khi lớn lên không biết có trực tiếp làm con gái người ta rụng trứng không đây?


Đỗ Thư Dương cầm quần áo đem ra quầy tính tiền xong liền dẫn Đỗ Tiểu Niệm đi ra tiệm cắt tóc, mái tóc lúc trước của Đỗ Tiểu Niệm là tóc ngắn nhưng bây giờ đã dài rồi, Đỗ Thư Dương nghĩ phải dẫn con đi cắt một kiểu tóc mới, tốt nhất là kiểu phải vừa đẹp vừa phải phô ra hết nhan sắc của con trai cô!


Đến tiệm cắt tóc, Đỗ Tiểu Niệm ngồi trên ghế, nhân viên đi lại cầm một quyển sách hỏi Đỗ Thư Dương muốn cắt kiểu gì, Đỗ Thư Dương nhìn nhìn một lúc liền chọn kiểu layer.


Layer hiện tại là một kiểu tóc rất thịnh hành ở Lục Lam tinh, lúc trước đã sắp hết hot nhưng lại được rất nhiều ca sĩ diễn viên và người mẫu nam lăng xê đua nhau đi cắt, làm cho nó nổi lên một lần nữa.


Đỗ Thư Dương ngồi đợi Đỗ Tiểu Niệm cắt tóc một lát liền cảm thấy hơi buồn chán, không có gì lam mà ngồi ở một bên quan sát một bên sườn mặt của Đỗ Tiểu Niệm, trong lòng thầm thốt lên: chù ôi, đến góc nghiêng mà cũng đẹp.


Nếu nhìn tổng thể gương mặt sẽ thấy mắt của cô và Đỗ Tiểu Niệm rất giống nhau, mắt to và lông mi cong dài, trên gương mặt nhỏ nhắn đôi khi sẽ tạo cảm giác giống như búp bê, Đỗ Thư Dương lúc trước được người xưng là hotgirl phần lớn là nhờ vào đôi mắt này.


Nhưng tổng thể cũng chỉ có đôi mắt là giống thôi, mấy bộ phận khác so ra với cô đều đẹp hơn, nhất là chiếc mũi cao mà còn dọc dừa này, khác với chiếc mũi cao thẳng của Đỗ Thư Dương, vừa nhìn là biết đây là chiếc mũi của người cha không biết mặt của Đỗ Tiểu Niệm.


Nghĩ đến người đó, Đỗ Thư Dương thực không biết mình nên có cảm xúc gì, lúc ấy cô bị bỏ thuốc, thần trí mê mang, có lẽ do mình chủ động cũng không chừng.


Đáng tiếc là lúc cô tỉnh lại thì trong đầu chả nhớ gì cả, nhìn trong phòng chỉ có duy nhất một mình mình, thấy nơi phía dưới truyền đến cảm giác đau đớn liền biết mình xảy ra chuyện gì.


Lúc cô từ trên giường bò dậy thì chợt nhìn thấy một tấm thẻ nguyên tinh trên giường, cô cầm lên nhìn vào số tiền trong thẻ liền hết hồn, trong đó ghi ba mươi tỷ tiền lam tinh, một số tiền lớn như thế này mà lại để trên giường thì thiển nhiên là chủ nhân của nó muốn để lại cho cô rồi.


Đỗ Thư Dương lật ra mặt sau của tấm thẻ, quả nhiên có thêm một tờ giấy ghi mật khẩu của tấm thẻ lam tinh kia.


Đỗ Thư Dương hơi ngơ ngác nhìn tấm thẻ một lúc liền tức giận, đôi mày xinh đẹp cau lại, quăng tấm thẻ xuống giường, làm cô xong rồi quăng cho ba mươi tỷ liền lết xác bỏ đi, người nọ nghĩ cô là gì, cave chắc?


Cô cố gắng kéo lê thân mình vào nhà tấm tẩy rửa một hồi, lấy từ trong không gian ra một bộ quần áo mới mặc vào.


Lúc chuẩn bị đi ra khỏi căn phòng này thì Đỗ Thư Dương nhìn tấm thẻ trên mặt đất một lúc, cuối cùng vẫn lấy lên bỏ vào không gian, nhiều tiền như vậy, cô để nó ở đây thực sự hơi tiếc nhỉ, có lẽ chủ nhân của nó lỡ làm rơi ở đây, cô chỉ nhặt lên giữ giùm thôi, chứ Đỗ Thư Dương không nghĩ là mình mê tiền đâu =))).


Số tiền trong tấm thẻ đến giờ Đỗ Thư Dương cũng chưa xài đến một xu, có lẽ mỗi khi nghĩ đến chủ nhân của nó Đỗ Thư Dương đều không còn tâm trạng xài nữa, đôi khi cô muốn quăng nó đi, nhưng nhìn lại số tiền cô vẫn là giữ nó lại, ừm, vì nó nhiều quá mà =))).


Con người ai mà không ham tiền chứ, mặc dù không xài nhưng để lại ngắm cũng không tệ đi!


Đỗ Tiểu Niệm cắt tóc xong, Đỗ Thư Dương nhìn một lúc trong lỏng chỉ có hai chữ: yêu nghiệt!


Này lông mày, này mũi, mắt, môi, tuy vẫn còn non nớt nhưng đã đẹp đến mức rung động lòng người rồi.


Đỗ Thư Dương nghĩ: con cô sinh ra chắc là để gây thù cho toàn bộ người trên hành tinh này đi?


Đỗ Thư Dương vội thanh toán tiền liền kéo Đỗ Tiểu Niệm đang soi gương nhìn mái tóc khác lạ của mình về nhà, đã sáu giờ tối rồi, khốn thật, cô còn chưa làm bữa tối nữa.


Đỗ Thư Dương về nhà liền bay vào nhà bếp, để Đỗ Tiểu Niệm ở lại ngoài phòng khách tự bao tập sách.


Do về hơi trễ nên bữa tối của Đỗ Tiểu Niệm cũng đơn giản, chỉ có cơm, rau muống xào, canh và nửa con cá hâm lại do hồi trưa Đỗ Tiểu Niệm ăn còn dư.


Ăn tối xong Đỗ Tiểu Niệm cùng Đỗ Thư Dương ngồi trên ghế sô pha xem tin tức buổi tối, nào là hiệp nghị giữa Lục Lam tinh và tinh cầu Bàn Linh, nào là thiên tài Bạch Hàn Nhi vừa nghiên cứu và thành công chế tạo ra bộ áo giáp có sức công phá cực lớn, nào là nhóm người khủng bố chống đối hoàng gia,...


Đỗ Thư Dương nhìn Bạch Hàn Nhi trên màn hình, tay siết chặt lại, Bạch Hàn Nhi cô ta thật không biết xấu hổ, dám lấy bản nghiên cứu áo giáp của cô rồi dựa vào nó làm ra cơ giáp rồi nói là của mình.


Đỗ Thư Dương mỗi khi nghĩ đến bản áo giáp bị lấy đi kia liền hối tiếc và tức giận không thôi, đó là công sức nghiên cứu suốt ba năm trời của cô, bây giờ tự nhiên biến thành của người khác ai mà không tức cho được.


Đỗ Thư Dương đang thầm nguyền rủa mười đời tổ tông nhà Bạch Hàn Nhi thì chợt thấy một bên vai nặng trĩu, quay đầu nhìn sang thì thấy Đỗ Tiểu Niệm đang dựa vào vai cô ngủ gật.


Miệng Đỗ Thư Dương khẽ bật cười, đứa nhỏ này, buồn ngủ cũng không chịu nói, ráng mở con mắt cho cố vô rồi để bây giờ ngủ gật.


Vai Đỗ Thư Dương cử động một chút, định bế Đỗ Tiểu Niệm đem về phòng thì Đỗ Tiểu Niệm đã hơi mở mắt, Đỗ Tiểu Niệm ngủ không sâu lắm nên Đỗ Thư Dương mới cử động một chút thì đã tỉnh rồi.


"Tiểu Niệm, hai mẹ con mình đi ngủ thôi!"


Đỗ Thư Dương dẫn Đỗ Tiểu Niệm về phòng, đắp kín chăn cho cậu xong liền quay lại phòng khách tắt tivi, cuối cùng đi vào phòng mình đóng cửa ngủ.


...


Sáng hôm sau, sau khi Đỗ Thư Dương đi làm thì Đỗ Tiểu Niệm chỉ có một mình mình ở nhà.


Nhưng ở bên cạnh Đỗ Tiểu Niệm còn có Tobo, nó là robot bảo mẫu nên có thể chơi đùa cùng Đỗ Tiểu Niệm khi buồn chán, bất quá hôm nay Đỗ Tiểu Niệm không chơi với Tobo, vì cậu muốn nghiên cứu xem mấy cuốn sách giáo khoa mẹ mua hôm qua có gì.


Đỗ Tiểu Niệm đi lấy chồng sách giáo khoa để lên bàn, xé đi lớp giấy bọc bên ngoài, bên trong là hai mươi cuốn sách được xếp chồng lên nhau, cuốn nào cuốn nấy đều tràn đầy màu sắc, Đỗ Tiểu Niệm vừa nhìn liền cảm thấy thật thích.


Cậu lấy một cuốn sách giở ra, mùi giấy mới thoang thoảng tràn vào mũi, thật thích.


Đỗ Tiểu Niệm lật trang sách, tuy cậu chưa biết đọc chữ nhưng những con chữ này như có ma lực mà cuốn hút cậu một cách lạ kỳ.


Từ lúc cậu mở ra cuốn sách này, cậu cảm thấy như mình đã nhìn ra một thế giới mới, một thế giới đầy những thứ mà cậu không biết được.


Đỗ Tiểu Niệm sờ lên trang sách, cuối cùng cậu không nhịn được mà lấy từ không gian trong đồng hồ ra một chiếc smartphone, lên YouTube học chữ viết.


Đỗ Tiểu Niệm ngồi đó học chữ suốt cả ngày.


Ngày đầu tiên đi khai giảng, lần đầu tiên bước vào trường, Đỗ Tiểu Niệm hơi lỡ lắng mà nắm chặt tay Đỗ Thư Dương.


Đỗ Thư Dương vuốt đầu con trai:


"Không sao đâu, con đừng lo lắng quá."


Đỗ Tiểu Niệm gật đầu, tuy cậu chỉ gật đầu nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng lắm, đối với một đứa bé mới bảy tuổi, việc không nhìn thấy ba mẹ và phải ở một nơi xa lạ cùng với những người không quen biết dường như là một việc gì đó đáng sợ lắm.


Đỗ Thư Dương nhìn Đỗ Tiểu Niệm, cô biết con mình đang nghĩ gì, cái cảm giác này cô cũng từng đã trải qua, nhiều năm trước, ba mẹ cô cũng đặt tay cô dẫn vào ngôi trường này.


Bây giờ bước vào ngôi trường này sau nhiều năm, cô vẫn là cô bé đó nhưng vị trí bây giờ đã đổi khác, cô đã trưởng thành rồi, cô không còn rụt rè nắm tay mẹ nữa, tay cô giờ đây đang nắm lấy đứa con của mình, dẫn dắt nó vào buổi đầu tiên đến trường.


"Reng... Reng... Reng..."


Tiếng chuông vào lớp kêu lên, Đỗ Thư Dương dắt Đỗ Tiểu Niệm vào lớp, khi bước ra khỏi cửa, cô quay đâu nhìn lại, thấy Đỗ Tiểu Niệm mắt lưu luyến nhìn mình chớp chớp. Đỗ Tiểu Niệm, con đây là đang bán manh cho ai nhìn đây?


Đừng tưởng làm như vậy thì mẹ sẽ ở lại với con nha! Con trai thiên tài!


Nhìn Đỗ Thư Dương đi ra khỏi cửa lớp, Đỗ Tiểu Niệm ngồi trên ghế nhỏ chu chu cái miệng, sao mẹ lại đi rồi? Khổ nhục kế của mình sao hôm nay miễng dịch với mẹ rồi? (ಥ﹏ಥ)


Đỗ Tiểu Niệm bắt đầu chấp nhận việc không có mẹ bên cạnh, ngoan ngoãn làm một học sinh giỏi.


Đỗ Tiểu Niệm suốt mấy năm đều chăm chỉ học tập, còn được nhảy một lớp, làm Đỗ Thư Dương mỗi lần đi họp phụ huynh đều thật tự hào và hãnh diện.


Đỗ Thư Dương đã ổn định công việc với công ty sửa chữa áo giáp, do cô rất giỏi trong việc sửa chữa nên được tăng lương, cuộc sống của hai mẹ con họ Đỗ hiện tại rất thoải mái.


Một hôm, Đỗ Thư Dương như thường lệ đến công ty đi làm, sau khi điều chỉnh lại hai bộ giáp, xác định chúng đã tốt trở lại, cô lau mồ hôi ngồi nghỉ ngơi một lúc thì cửa mở, một vị khách nữ tóc dài, đội nón lưỡi trai, tay cầm một chiếc túi, gương mặt trái xoan trông vô cùng khả ái bước vào.


Đỗ Thư Dương nhanh chóng đứng lên, đi lại bên vị khách kia:


"Xin hỏi chị cần sửa bộ giáp đúng không ạ?"


Vị khách kia gật đầu, lấy từ không gian trong đồng hồ ra một bộ áo giáp cao một mét bảy, chỉ vào tay phải của nó:


"Tay bên này của nó bị nứt."


Đỗ Thư Dương đi lại kiểm tra:


"Tay không bị hỏng, nhưng cần sửa chữa lại đôi chút, ngày mai chị đến lấy được không?"


"Được, dù sao tôi cũng không gấp." Vị khách kia nói xong liền bước ra khỏi cửa.


Đỗ Thư Dương quay lại sửa bộ áo giáp kia, không biết chiếc túi của vị khách kia để lại hiện đang nằm trong góc khuất của cửa ra vào.


Một cô gái đeo kính cầm hai ly nước đi vào, thấy Đỗ Thư Dương đang mải mê với bộ giáp liền đi lại vô nhẹ lên lưng cô:


"Cậu nghỉ ngơi chút đi, làm từ sáng đến giờ không thấy mệt hả?"


Cô gái đeo kính đưa ly nước cho Đỗ Thư Dương, cô cầm liền uống một hơi:


"Tú Tú, cảm ơn."


Đoàn Thanh Tú mỉm cười:


"Ừ, sao nào, khát chết rồi đi."


"Mình chưa chưa chết nha"


Cô cùng Đoàn Thanh Tú đang nói chuyện thì bất chợt bị một chuỗi anh thanh "tít tít" cắt ngang, cô thắc mắc:


"Tiếng gì vậy?"


Đoàn Thanh Tú lắc đầu:


"Không biết."


Đỗ Thư Dương cô lắng nghe kỹ hơn:


"Hình như nó phát ra từ phía cửa."


Đỗ Thư Dương đi lại thì tiếng "tít, tít" đó càng lớn hơn, cô nhìn thấy một chiếc túi đang nằm dưới đất, tiếng "tít, tít" là do nó phát ra.


Đỗ Thư Dương đang định vươn tay nhặt nó lên thì chiếc túi chợt phát sáng, sau đó thì "ầm" một tiếng thật lớn.


Đỗ Tiểu Niệm đang ngồi trong lớp học tim bỗng nhiên nhói lên một cái.


Cậu đặt viết xuống, lấy tay xoa nhẹ vùng ngực bên trái, cảm thấy có hơi bất an.


Loại cảm giác này là lần đầu tiên xuất hiện.


Đỗ Tiểu Niệm cầm lại viết, hơi thất thần, đến bài giảng của thầy cũng không nghe lọt một chữ.


Cậu cứ giữ tình trạng như vậy cho đến khi có một thầy giáo trẻ chạy đến, thở hồng hộc nói:


"Đỗ Tiểu Niệm, mẹ của em ở công ty bị khủng bố đánh bom, hiện đang bị thương rất nặng, em nhanh đi đến đó với thầy!"


Đỗ Tiểu Niệm nghe thấy như sấm sét giữa trời quang, tay run lên, cây viết rơi xuống đất "cốp" một cái.