Vốn là sử dụng Tu La pháp chỉ chưa chắc sẽ chết, như vậy lão Thần Hoàng còn có thể sai khiến người nào đó đến sử dụng.
Nhưng bây giờ, đã là một trận chiến hẳn phải chết thì lão Thần Hoàng cũng không thể bắt buộc ai được, cho nên hắn mở miệng hỏi thăm.
Ánh mắt già nua của lão Thần Hoàng quét qua mấy đỉnh tiêm Thiên Tôn ở đây, trên mặt lộ ra một tia áy náy, hắn rất muốn mình xuất chiến, nhưng mà... Hắn hiện giờ vẫn không thể chết, trận trốn chết này cần một người đứng đầu đến chỉ huy, hắn là chỗ dựa tinh thần của chi đội ngũ này.
- Ta nguyện ý xuất chiến...
Một lão giả của Thái Cổ Thần Tộc mở miệng, hắn là đỉnh tiêm Thiên Tôn đến từ Thần Tộc, đã được ngàn vạn tuổi, đã đến tuổi xế chiều rồi, thọ nguyên cũng không nhiều nữa.
- Ta cũng nguyện ý...
- Để cho ta đi đi!
- Ta đến!
...
Nguyên một đám đỉnh tiêm Thiên Tôn đứng ra, lần đại kiếp nạn này là lúc chủng tộc nguy cơ tồn vong, những lão Thiên Tôn của Thái Cổ di tộc đã sớm làm ra quyết định hi sinh rồi.
Mắt nhìn đám Thiên Tôn nhao nhao đứng ra, con mắt thanh tịnh của lão Thần Hoàng đã ngấn đầy lão lệ, lựa chọn phải do hắn làm.
Chọn ai, người đó chết.
Lâm Minh đứng ở cách đó không xa, yên lặng nhìn lấy tất cả, ngoại trừ lão Thần Hoàng ra, sáu đỉnh tiêm Thiên Tôn, không có bất cứ người nào né tránh, mà bản thân lão Thần Hoàng Lâm Minh cũng rất rõ ràng, nếu để cho hắn trả giá tánh mạng, hắn cũng sẽ không nhíu mày lấy một cái.
Tràng cảnh như thế, khiến tâm thần Lâm Minh rung động.
Một loại cảm động đã lâu quanh quẩn trong trái tim hắn, hắn yên lặng nắm chặc nắm đấm.
Có người đi chiến đấu, là vì giết người cướp của.
Có người đi chiến đấu, là vì chém giết cừu nhân.
Có người đi chiến đấu, là vì đạt được cơ duyên và bảo vật.
Thế nhưng mà cũng có người, bọn hắn đi chiến đấu, thậm chí hi sinh bản thân, nhưng lại chỉ vì người khác, vì đại nghĩa và kéo dài chủng tộc...
- Vô Ngân, Chiến Hoàng, hai người các ngươi lui ra đi!
Lão Thần Hoàng vung tay lên, Chiến Hoàng Thác Bạt Khuê, Đế Vô Ngân của Thần Tộc đều là Thiên Tôn tráng niên, bọn họ chính là hi vọng dẫn đầu Thái Cổ di tộc trong đại kiếp nạn lần này, lão Thần Hoàng không có khả năng hi sinh bọn hắn.
- Thế nhưng mà...
- Bệ hạ...
Đế Vô Ngân và Thác Bạt Khuê con mắt đều đỏ, nhưng mà lão Thần Hoàng đã trực tiếp cắt đứt lời bọn hắn.
- Bạch Bình, Đóa Cổ, xin lỗi rồi...
Lão Thần Hoàng chọn hai cái tên, đều là đỉnh tiêm Thiên Tôn của Thái Cổ Thần Tộc, lão Thần Hoàng yên lặng nhắm nghiền hai mắt, hai hàng nước mắt đục dọc theo nếp nhăn già nua chảy xuống...
- Đã rõ rồi!
- Tốt!
Hai Thiên Tôn lão giả tiến lên, Lâm Minh nhìn mái tóc trắng xóa và thân thể còng xuống của bọn hắn, trong nội tâm không biết là cảm giác gì.
Mặt võ giả Thái Cổ di tộc khác nhìn bọn hắn, cũng không khỏi tinh thần chán nản.
- Các ngươi còn có lời gì muốn nói không...
Lão Thần Hoàng mở miệng.
Bạch Bình trầm mặc, hắn từ trong Tu Di giới lấy ra một cái họa trục còn có một miếng ngọc bội, hắn yên lặng mở quyển trục ra, trang giấy của họa trục kia đã cực kỳ cổ xưa, tựa hồ như đã được cất giữ từ rất lâu rồi
Trên họa trục có vẽ một thiếu niên trên mặt có chút ngây thơ, bên hông thiếu niên treo một quả ngọc bội, giống như đúc ngọc bội trên tay Bạch Bình.
- Đây là cháu của ta, thiên tư cũng không tốt lắm, nhưng lại phi thường cố gắng, lúc hắn còn vị thành niên đã cố chấp ra ngoài lịch lãm rèn luyện, sau khi tiến vào Thái Cổ giới di tích, trải qua nguy hiểm trong Bí Cảnh đã không trở về nữa...
Lão giả thanh âm già nua, hắn chỉ có một đứa cháu trai duy nhất này, Thái Cổ Thần Tộc là chủng tộc mà Thiên Đạo không dung, không sánh được với Tam đại chủng tộc đỉnh phong, năng lực sinh sôi nảy nở cực kém.
Hậu đại của bọn hắn thường thường rất ít, cho dù là hậu đại của Thiên Tôn cũng không nhất định tất cả đều là tuyệt thế thiên tài. Hậu đại của Nhân tộc Thiên Tộc nhất định có thể tìm ra thiên tài, đó là bởi vì nhân khẩu thịnh vượn, ở trong đông đảo hậu đại, trải qua tầng tầng sàng chọn
- Nếu như có thể tìm được hắn thì thay ta chiếu cố hắn. Hắn là việc duy nhất ta lo lắng trên đời này...
Lão giả giao hai kiện đồ vật cho Đế Vô Ngân...
Đế Vô Ngân lúc này trong nội tâm không biết có tư vị gì, hắn khẽ nhếch miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng lời nói đã đến bên miệng, lại biến thành một tia thở dài thâm trầm.
Hắn biết rõ, muốn tìm được đứa bé này khả năng gần như là bằng không?
Hắn hơn phân nửa... Đã vẫn lạc, chỉ là tộc nhân Thái Cổ Thần Tộc nhân khẩu quá thưa thớt nên đặc biệt coi trọng đời sau của mình, không đành lòng mất đi thôi.
Nhất là người sắp chết như Bạch Bình hiện giờ, trong lòng của hắn, vẫn hi vọng có thể nhìn thấy huyết mạch của mình có thể kéo dài xuống dưới...
- Đóa Cổ, ngươi thì sao...
Lão Thần Hoàng nhìn về phía Thiên Tôn lão giả khác, trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp.
Đóa Cổ Thần sắc hờ hững, chậm rãi lắc đầu.
So về với Bạch Bình, Đóa Cổ còn nhỏ đã lớn lên ở Hoang dã, từng uống sống máu tươi dã thú thì tâm tính của hắn càng thêm lạnh lùng.
Hắn đã từng trường kỳ lăn lộn ở Thái Cổ giới di tích làm một gã sát thủ, trên tay dính đầy máu tươi võ giả Thánh tộc.
- Ta không có gì muốn nói cả, ta không có hậu nhân, chỉ có chính mình...
Trong mắt Đóa C không vui không buồn, trong bình tĩnh có kiên quyết cứng như sắt thép.
Hắn đã từng có thời tuổi trẻ, đã từng từng có người yêu thương.
Nhưng là.., trong sinh mệnh kéo dài của hắn, các nữ nhân của hắn đều không thể sinh hạ con nối dõi.
Thần Tộc sinh sôi nảy nở quá khó khăn, giống như bị Thiên Đạo nguyền rủa vậy...
Một người cô độc đến trên đời, rồi sau đó cô độc chết đi, đây có lẽ chính là vận mệnh của sát thu a, tuy rằng hắn hiện giờ đã không phải là sát thủ nữa...
Bên trong linh hạm tràn ngập hào khí áp lực.
Không cam lòng, sợ hãi, mờ mịt đối với tương lai, còn có bi phẫn thâm trầm.
Mỗi người ánh mắt chớp động, nỗi lòng phức tạp.
Mọi người đưa mắt nhìn Đóa Cổ và Bạch Bình rời đi.
Hai người bọn họ, trước sau leo lên hạm thủ.
- Ân, người nào?
Tạo Hóa Thánh Tử, nhìn hai lão giả leo lên hạm thủ, mặt lộ nét cười:
- Đi tìm cái chết sao! "
Ở bên người Tạo Hóa Thánh Tử, Tạo Hóa Thánh Hoàng ánh mắt thâm trầm, sự chú ý của hắn, đều đã tập trung vào hai lão giả trước mặt.
Hai đỉnh tiêm Thiên Tôn đã đến tuổi xế chiều cũng không thể khiến hắn kiêng kị, nhưng lá bùa hắc sắc trước người bọn hắn lại khiến lòng hắn chấn kinh.
- Cái này là... Thần minh pháp chỉ sao? Tốt! Để ta xem thử nó có uy lực gì.
Thần minh pháp chỉ đen nhánh mang theo khí tức binh qua mênh mông dưới ý niệm của Bạch Bình dẫn dắt xuống, chậm rãi nổi lơ lửng.