Bạch Bình lẳng lặng nhìn thần minh pháp chỉ di động trước mặt, khẽ quát một tiếng, trong con mắt bỗng nhiên tách ra từng tia vầng sáng chói mắt, quanh thân không gió mà bay, râu tóc đều dựng lên, trường bào trên người bay phất phới.
Trong chốc lát, cả người hắn đều tản mát ra hào quang chói mắt, từng đợt sóng sinh mệnh khí tức mênh mông giống như sông lớn, không ngừng cuồn cuộn dũng mãnh tràn vào trong thần minh pháp chỉ.
Mà sau một khắc, huyết dịch toàn thân hắn đều tán dật ra bên ngoài thân, hội tụ đến thần minh pháp chỉ, thân thể ngâm mình tắm trong thân mang chói mắt.
Mà lúc này, trên người Đóa Cổ cũng sáng lên thần mang.
Thần sắc hắn vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lại mang theo bất khuất và không cam lòng thật sâu!
Tánh mạng của hắn đã tới giới hạn, không sẽ thay đổi, nhưng là hắn không muốn bọn hậu bối Thần Tộc vận mệnh cũng giống mình.
- Nếu như thiên muốn vong Thần Tộc ta, vậy thì dùng thần huyết của ta hóa thành ma diễm, đốt cháy thanh thiên đi!!
Huyết dịch của Đóa Cổ thiêu đốt lên.
Đây là ánh sáng chói lọi cuối cùng do thiêu đốt tánh mạng phóng xuất ra!
Một sát na kia, thần minh pháp chỉ phảng phất như sống lại, bên trong vang lên một tia ba động.
Chỉ một đợt ba động đơn giản lại như thần binh đã ngủ đông trăm triệu năm tỉnh giấc, tản mát ra khí tức khủng bố.
Theo sự xuất hiện của tu la đen nhánh, Lâm Minh đứng ở trong linh hạm cũng cảm giác được từng đợt tim đập thình thịch, Tu La chi huyết trong cơ thể cư nhiên run rẩy, Ám Hắc Long thương dung nhập trong cốt nhục cũng theo đó tê minh...
Những lực lượng này dung nhập và trong thân thể của Lâm Minh, đều ở trước khi Thần minh pháp chỉ pháp chỉ kia xuất hiện cộng minh với Tu La hắc ảnh.
- Tu la Lộ chủ nhân...
Con mắt của Lâm Minh lóe lên.
Lầ này hiện lên khí tức Chân Thần, theo mấy lần trước thiêu đốt mấy tấm Thần minh pháp chỉ cũng không giống nhau, phong duệ dị thường.
Theo hình tượng của Tu La võ sĩ càng ngày càng rõ ràng, cỗ khí tức thiết huyết sâm hàn kia trên người hắn phát ra lớn mạnh, phảng phất không gian chung quanh đều biến thành sát tràng cuồn cuộn.
Trong con mắt của hắn bắn ra quang mang sắc bén khôn cùng, nhìn về phía bên ngoài tinh không.
Thấy Tu La võ sĩ này, Thái cổ Thần tộc bao gồm một chút cường giả khác của Thái cổ vũ trụ không khỏi kích động.
Lực lượng của cả Thần minh pháp chỉ lần nữa tăng vọt, phảng phất giống như mặt trời, bắn ra quang mang sắc bén khôn cùng.
Những Tu La võ sĩ kia đều bị quang mang bao phủ, trong tay nhiều ra một thanh trường thương đen nhánh, hưu một tiếng lao ra linh hạm, hướng phía ngoài bắn đi.
Oanh oanh oanh!
Ngoài tuyết bạch linh hạm, từng luồng công kích sôi trào như thủy triều, phát ra tiếng vang ầm vầm đáng sợ, phảng phất như trống lớn chấn động ở trong lòng mọi người, làm lòng người run sợ.
- Thần minh pháp chỉ của Tu La Lộ chủ nhân sao? Muốn bằng cái này liền chống đỡ ta? Lâm Minh, còn có một ít lão cốt đầu của Thái cổ tộc, hôm nay các ngươi đều phải trở thành thức ăn của Hoang.
Vẻ mặt của Tạo Hóa thánh hoàng hung lệ, giọng nói lạnh như băng. Ở trong mắt của hắn, Thái cổ Thần tộc đã như mặt trời xuống núi, ngay cả còn có một chút tiền vốn nhưng ở dưới đại thế Thánh tộc quật khởi không thể ngăn cản chỉ là gà đất chó kiểng, lần này hắn liền muốn để cho một cái tộc quần đã từng vô cùng huy hoàng biến mất trong dòng sông lịch sử.
Mỗi lần nghĩ tới đây, trong mắt của hắn đều phát ra một tia quang mang thị huyết.
Sưu sưu sưu!
Hơn mười đầu huyết nhục ác long phảng phất như trường tiên vô tận, toàn bộ ngừng công kích, trước tiên lùi về, liên tục đem huyết sắc viên cầu vô biên kia bao lại.
Đồng thời Tạo Hóa thánh hoàng trực tiếp bị một ác ong ném ra ngoài, nhập vào trong công kích cự hạm của Thánh tộc.
Trong nháy mắt những ác long kia biến thành từng tầng vách tường máu thịt, đem nhục cầu to lớn như ngôi sao kia bao lại trong đó.
Đối mặt với tỏa định của Tu La pháp chỉ, né tránh căn bản là không thực tế, huống chi nhắc nhở của Hoang khổng lồ như thế, cũng căn bản không thể nào né tránh.
Tu La võ sĩ sải bước đạp toái hư không, trong tay nó nắm một thanh hắc sắc trường thương giống như một đầu cự long, trên người dâng lên hắc sắc quang mang vô lượng.
Mỗi một luồng quang mang đều bao trùm vạn dặm vũ trụ.
Một ít linh hạm của Thánh tộc ở quá gần, trực tiếp bị quang mang kia quét đến giống như là diều giấy bị hắc sắc quang mang đốt cháy, bên trong vang lên vô số tiếng kêu rên thê lương.
Tu la vũ sĩ nhân thương hợp nhất, buông ra lực lượng khôn cùng, như từng tầng rung động khuếch tán tứ phương.
Không gian vũ trụ ở chung quanh đều như thủy triều đang sôi trào, vô số hư không băng liệt, ngôi sao vỡ tan.
Rất nhiều linh hạm của Thánh tộc kịp phản ứng lại, cấp tốc lui về phía sau, kéo ra quang hoa chói mắt, những linh hạm của Thánh tộc không kịp lùi về phía sau lại càng trực tiếp bị ngạnh sinh sinh chấn thành vỡ vụn.
Tu la võ sĩ cùng trường thương trong tay biến thành hắc sắc mang trụ phảng phất như vô biên vô hạn, một thương đánh vào trong huyết sắc nhục cầu khổng lồ này.
Một cỗ quang mang đen nhánh cùng một cỗ quang mang huyết hồng sắc bao trùm tinh không vô tận, khiến người ta không thấy rõ ràng tình cảnh bên trong.
Oanh oanh oanh!
Trong từng luồng sóng nổ tung kinh thiên, rất nhiều toái nhục đều băng tán ra, mỗi một điểm toái nhục hừng hực thiêu đốt, đem hư không bốn phía đâm xuyên, tịch quyển ra tảng lớn không gian phong bạo.
Phảng phất vũ trụ đều đang băng liệt ở dưới ba động công kích kinh người.
Thấy một màn như vậy, trong bạch sắc linh hạm, một ít cường giả của Thái cổ Thần tộc trong mắt lóe ra quang mang mong đợi.
Mà bên trong Thánh tộc cự hạm, người người không nói gì, không khí ngưng trọng khôn cùng.
Chiến đấu ở bên ngoài chỉ có một kích.
Nhưng mà thanh thế khổng lồ kia cùng với uy năng băng thiên liệt địa căn bản không người nào có thể đến gần, thậm chí là dư ba thì bọn họ cũng không thừa nhận nổi.
- Đó là Thần minh pháp chỉ do Tu La thần hoàng lưu lại sao? Hoàng của chúng ta sẽ không có chuyện gì chứ?
Có người lẩm bẩm tự nói.
Ở bên trong ba động trùng kích kịch liệt, Tu La võ sĩ kia cùng ám hắc trường thương trong tay dần dần tiêu tán.
Chỉ còn lại hắc quang vô biên vô hạn như cũ đang hừng hực thiêu đốt, bên trong vẫn truyền đến tiêng vang giống như sấm rền không ngừng nghỉ.
Nhưng vào lúc này, ở trung tâm bạo tạc kia, địa phương bị hắc quang vô biên vô hạn bao phủ, sưu một cái chui ra một đầu ác long huyết nhục mơ hồ.
Kế tiếp----
- Sưu sưu sưu!
Một đầu lại một đầu huyết sắc ác long chui ra, đem hắc quang bao phủ hư không vặn vẹo xé rách, huyết sắc nhục thân mập mạp kia của Hoang sinh sôi từ trong hư không đoạn liệt vô tận cùng không gian phong bạo đáng sợ đi ra.
- Không chết...
Nhìn Hoang xuất hiện, sắc mặt của lão Thần Hoàng tái nhợt, mặc dù đã sớm làm xong tính toán xấu nhất, nhưng mà chân chính thấy một màn như vậy, lão lại gần như hít thở không thông.
- HƯu!
Nhục tiên phảng phất như núi cao đâm xuyên hư không, nặng nề đánh vào trên linh hạm có danh hiệu Hi vọng.