Layla đứng ra phía trước, dùng tay mình che cho nó, Layla nhìn bà ta bằng ánh mắt căm phẫn, Layla nói:
-Boss, vì bà đã chăm sóc tôi nên tôi sẽ không tính toán với bà chuyện trước kia nữa nhưng hãy mau để chúng tôi đi.
-HA….HA….HA…. Nếu ta nói không thì sao??? –Bà Rose
-Thì tôi sẽ không nể tình bà nữa đâu. BOSS.
Layla nói rồi lấy từ trong người ra 2 khẩu sùng bạc, 1 dao Kabar trăng và 1 kiếm Tanto trắng, Layla đưa ra trước mặt nó, nói:
-Em chọn cái nào??
-Dao Kabar, “kẻ đồ tể” của lực lượng hải quân Mĩ à?? Em chưa dùng loại này bao giờ.
-Vậy dùng Tanto đi.
Layla nói rồi đưa cho nó 1 súng và 1 kiếm Tanto. Bà Rose cười chế nhạo:
-HA…HA…HA…. Chính tao là người đã đào tạo mày thành Snow, mày nghĩ sẽ thắng lại tao sao??
-Thử xem. –Layla
-À quên, mày còn có cả cô em gái của mày nữa mà!! Tao cũng quên nói cho mày biết, để đề phòng việc lũ người kia đến cứu con nhỏ kia, tao đã thuê rất nhiều cao thủ ở Nam Phi về đây.
Bà Rose vừa nói xong ngay lập tức rất nhiều người có thân hình to lớn khoảng 1m90, da màu đen nhẵn bóng dầu, trông rất khỏe mạnh, trên người mặc áo ba lỗ cùng với quần thể thao. Bà Rose:
-Ngoài ra ta còn chuẩn bị thêm nhiều cao thủ từ Nhật Bản, Mĩ, Trung Quốc, Oxtraylia, Thái Lan và Phillipin tới đây để tiếp đãi hai người.
Ngay lập tức, có rất nhiều người bước ra, trông ai cũng đằng đằng sát khí, Layla nhìn bà ta bằng ánh mắt đầy căm phẫn, nó mỉm cười, một nụ cười hết sức đáng sợ, khuôn mặt xinh đẹp trông giống như ác quỷ, xung quanh tỏa ra luồng không khí lạnh đến run người, một trong đám người đó nói:
-Không lẽ cô là Angel Ice??
-Ping Poong!! Chị à, nếu mụ ta đã nói vậy thì hãy chúng ta cũng phải đón trả thật nồng hậu chứ??
-Tất nhiên rồi.
Layla nói rồi tháo từ gương mặt ra mặt nạ bằng da rồi vứt ra phía xa, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra, trông giống hệt nó, chỉ khác ở một điểm là đôi mắt của nó màu tím, đôi mắt của Layla màu xanh lam. Bà Rose cười lớn:
-Chịu lộ mặt rồi à?? SNOW VÀ ANGEL ICE, CÁC NGƯỜI PHẢI ĐÓN TIẾP HỌ CHO THẬT TỐT ĐẤY!!!
Ngay lập tức đám người kia xông vào, nó và Layla xông ra đánh trả lại, hai người họ di chuyển nhanh như một cơn gió, nơi nó người đi qua đều có người ngã xuống, trên cổ hằn một vết màu đỏ rất nhỏ. Layla mỉm cười nhìn nó “ Giỏi đấy chứ?” rồi cô cũng xông vào đánh lũ người kia, từng người từng người ngã xuống, lưỡi dao của cô đâm xuyên qua cổ họng, trông hết sức là đáng sợ.
Nhưng dù giỏi đến đâu đi chăng nữa, hai người cũng không thể đánh bại cùng một lúc rất nhiều người như vậy, nhưng tên da đen ở Châu Phi có làn da rất rắn chắc, cảm chừng đánh không dời, đâm không thủng. Những tên ở Nhật Bản, Thái Lan và Trung Quốc di chuyển cũng rất nhanh, võ công cũng rất khá,….
30 phút sau
Xác người chết nằm la liệt, máu chảy ra rất nhiều, đủ để nhuộn đỏ dòng sông Chikuma trong thời chiến quốc tại Nhật, cảnh tượng trông hết sức là kinh hoàng.
Tình thế bây giờ rất khó khăn cho nó và Layla, hai người gần như mất hết sức lực, mặc dù đã hạ được rất nhiều người nhưng những đối thủ còn lại của hai đứa nó cũng còn không hề ít. Nó và Layla tựa lưng vào nhau, Layla nói:
-Chị sẽ mở đường, em hãy mau chạy khỏi đây đi.
-Em không đi, chị chạy đi, dù sao em cũng không sống được bao nhiêu lâu nữa. –Nó
-Không được, chị sẽ cố gắng cầm cự, em hãy mau đi và gọi mấy người kia đến đây. –Layla
-HA…HA….HA…. Hai người đừng tranh nhau nữa, dù gì cả hai bọn bay không ai có thể dời khỏi đây đâu.
Bà Rose thấy vậy cười lớn.
“PẰNG”
Hai viên đạn được bắn ra, một viên đạn được bắn ra và gim vào tay nó, nó ôm tay đau đớn, nó khụy xuống, lắc đầu khó chịu, Layla vội đỡ nó dậy và nói:
-Em có sao không?? Đau lắm à??
-Không, nhưng trong đạn có thuốc mê. –Nó
-Cố lên, chúng ta sẽ rời khỏi đây, nhanh thôi.
Layla kéo nó đậy rồi khoác 1 tay nó lên vai mình, rồi dừng súng bắn tất cả những tên định tến công hai người, Layla mỉm cười:
-Đừng coi thường 2 khẩu súng này, viên đạn nhỏ xuyên qua cơ bắp, đâm vào động mạch tim, mạch máu vỡ ra, chắc chắn sẽ chết. Nó dùng để đối phó với những tên cơ bắp này đấy.
-VẬY THÌ ĐỂ TAO CHỜ XEM, MÀY SẼ CẦM CỰ ĐƯỢC ĐẾN BAO GIỜ?? TRẦN TUYẾT NHI!!
Bà Rose hét lên, nhưng cũng đúng theo lời bà ta nói, khẩu súng hết đạn, những tên cơ bắp cũng còn lại vô số. Bà Rose cầm súng đi tới phía nó và Layla, hai người đang bị thương rất nặng, bà Rose nói:
-Hai chúng mày, ai sẽ chết trước??
Nó và Layla nhìn nhau rồi đồng thanh nói:
-TÔI!!
-HA…HA…HA…. Tình cảm chị em thân nhau quá nhỉ, đằng nào cũng chết hết mà.
Layla nhìn bà ta căm phẫn, bà ta mỉm cười:
-Hay là để con bé phản bội này chết trước nha, tao nuôi mày cũng chỉ đợi đến ngày này thôi mà.
Bà Rose giơ súng lên, nhắm thẳng vào Layla, cô nhắm mắt chịu đựng.
“CỐP”
Khẩu súng bị nó đá bay ra xa, nó như biến tràng một người khác, bộ váy màu trắng được nhuộm đỏ bằng máu, đôi mắt cũng chuyển thành màu đó, xung quanh tỏa ra luồng không khí lạnh hắc ám. Bà Rose ngạc nhiên:
-Không phải mày trúng thuốc mê sao??
-Chút thuốc mê đó thì ăn nhằm gì??
Nó cười bán nguyệt, rồi quay sang Layla nói:
-Vứt cho em mượn dao của chị.
Layla nhìn nó ngạc nhiên nhưng rồi cũng vứt con dao cho nó, nó nhận lấy mỉm cười:
-Kẻ đồ tể của hải quân Mĩ, để tôi cho bà xem, kẻ đồ tể trông như thế nào.
Nhanh như cắt, nó đâm một sát thủ người Nhật đứng gần đó, hắn ta ngã xuống, trái tim được mang ra ngoài. Nó cầm con dao cho lên miệng, miệng nó dính đầy máu, trông nó bây giờ không khác gì một con quỷ đáng sợ, bà Rose hét lên:
-GIẾT NÓ.
Ngay lập tức tất cả những người ở đó lao vào giết nó, nó di chuyển nhanh đến mức không ai có thể nhìn thấy, chỉ có thẩy cảm nhận được một người vụt qua rồi…..
Bà Rose thấy tình hình không ổn, liền rút súng ra và nhắm vào nó nhưng không được, mục tiêu di chuyển nhanh như vậy, không thể bắn chúng “Sao cô ta có thể nhanh như vậy?? Cô ta không phải là người”.
Chợt nó dừng lại, ôm tim đau đớn, bà Rose liền nắm bắt lấy cơ hội, nhắm vào nó và bắn
“PẰNG”
Nó nhìn thấy nhưng cũng tránh không kịp, nó đau quá, đau đến mức không thể cử động được. Nhắm mắt đợi cái chết đang đến gần “Vĩnh biệt”
Một lúc sau, không cảm nhận được cơn đau, nó mở mắt ra, Layla đang dùng thân mình để che đạn cho nó, người cô chảy rất nhiều máu. Nó ôm lấy Layla nói:
-Sao chị lại làm vậy???
-HA…HA….HA…. Mày muốn chết thì tao cũng cho mày toại nguyện. –Rose
“PẰNG”
“PẰNG”
“PẰNG”
…………
Tiếng súng vang lên, những viên đạn được bắn vào người Layla, nó cử động nhưng Layla ôm chặt nó và nói:
-Đừng cử động, chị sẽ bảo vệ e…..
Chưa nói xong Layla ngất đi, bà Rose chĩa súng vào nó và cười:
-Một đứa chết, còn một đứa nữa. HÃY ĐI THEO CHỊ MÀY LUÔN ĐI!!
“PẰNG”
“PẰNG”
…………
Vô số tiếng súng vang lên, nhưng viên đoán được bắn ra nhưng là từ bên ngoài vào và bắn liên tục vào bà Rose. Bà Rose quay lại nhìn, thấy người của hắn bước vào, Thiên Kì nhìn đám người trước mắt, hét lên:
-MẤY NGƯỜI MỚI VÀO, THẤY THIỂU CHỦ SAO CÒN KHÔNG QUỲ XUỐNG CHÀO???
Những người mà bà Rose thuê sợ hãi quỳ xuống, bà Rose ngã xuống, hắn đi tới trước mặt bà Rose rồi đưa khẩu súng cho Ngọc Diệp:
-Hãy trả thù cho chị cô.
Ngọc Diệp cầm lấy súng, tay run tới mức không cầm chắc được, bà Rose khó khăn nói:
-Ngọc Diệp, mẹ là người đã sinh ra con mà?? Sao còn có thể làm thế được, nghe lời mẹ, giết chết những người này đi.
-Mẹ…. Mẹ ư?? Bà còn xưng mẹ với tôi được sao?? Chính bà là người muốn giết tôi nhất, chính bà đã giết chết chị Diễm Kiều, tôi mà không được những người này bảo vệ chắc cũng đã chết trong tay bà rồi. –Ngọc Diệp hét lên
-Mẹ không cố ý làm vậy, do bọn họ ép mẹ phải làm vậy thôi. Hãy giết bọn họ trả thù cho chị con đi.
Bà Rose nói, Ngọc Diệp nghi ngờ, đưa sũng chĩa vào phía nó, bà Rose mỉm cười.
“PẰNG”, “PẰNG”, “PẰNG”.
Những viên đạn được Ngọc Diệp bắn ra xuyên thẳng vào tim bà Rose, bà ta ngạc nhiên:
-S…sao…con….l….
Bà ta ngã xuống, Ngọc Diệp quỳ gục xuống, Nhật Nam chạy tới đỡ cô:
-Không sao đâu, em làm rất tốt, em đã trả thù cho chị em rồi.
Ngọc Diệp gật đầu.
-Á….
Nó bỗng hét lên, nó ôm tim đau đớn, mọi người vội chạy lại, Kin đỡ nó dậy, nó vịn vào áo anh và chỉ về phía Layla, nói:
-Layla là….
-Em đừng nói nữa, anh biết rồi, anh biết hết cả rồi, cô ấy đã gắn máy nghe trộm trên người bà Rose và cho bọn anh nghe hết rồi. Hãy mau tới bệnh viên đi, anh sẽ thay tim cho em. –Kin
-Không được, anh không được làm vậy, anh không nhận, sẽ không bao giờ nhận đâu.
Nó hét lên, nước mắt chảy không ngừng, Kin ôm lấy nó, nước mắt anh cũng đã rơi xuống:
-Bảo bối của anh, vì em anh sẽ làm tất cả mà.
-Tuyệt đối không đ…đu…..
Nó ngất đi, Kin lay người nó liên tục:
-Thiên Băng, em dậy đi. Thiên Băng!! THIÊN BẰNG!!!
Hắn vội kéo nó ra khỏi vòng tay Kin, hắn lo lắng hét lên:
-ANGEL!! EM DẬY ĐI!! ANGEL!!!........
-Mau đưa hai người họ đến bệnh viện.
Harry hét lên, hắn vội mang nó đi, chưa đầy 30 phút chiếc xe của hắn đã dừng trước cửa bệnh viện, hắn đi với tốc độ chóng mặt, nhanh đến mức người đi qua chỉ cảm nhận được một con gió và một bóng đen.
t/g: Hihi, sắp thi học kì II và tốt nghiệp rồi, đăng chương sớm để chúc mọi người thi tốt nha.