Trước cửa phòng phẫu thuật, hắn đi đi đi lại, thỉnh thoảng lại dừng lại trước cửa phòng phẫu thuật. Khoảng 30 phút sau mọi người mới tới nơi, Kin chạy đến:
-Sarah và Layla đâu rồi??
Hắn không nói nhìn vào phía trong phòng phẫu thuật, Harry nói:
-Sau khi lấy đạn ra, phải đưa Sarah đến Mĩ ngay, ở đây e rằng sẽ không duy trì được lâu đâu, chí ít ở bên đấy còn có thể kéo dài thời gian để……
-Nhưng tại sao Thiên Băng lại bị căn bệnh đó, nó không hề mắc bệnh tim bẩm sinh, chắc chăn khi ở Anh con bé cũng được chăm sóc rất tốt. Vậy tại sao lại…..? –Ba nó
-Do…. –Ba Ken ngập ngừng
-Do con chip được gắn ở động mạch cổ đúng không??
Hắn im lặng nãy giờ lên tiếng, mọi người quay sang hắn ngạc nhiên, Ken vội nói:
-Sao có thể chứ???
-Sao lại không?? Gắn mấy thứ đó vào người, có lợi thì chắc chắn có hãi, không việc gì toàn mĩ cả. –Hắn
-Không thể nào!! –Kelvin
-Đúng vậy, là do nó.
Ông hắn lên tiếng, mọi người ngạc nhiên, ông nó lắp bắp:
-T…tại…s…sao….ch…chứ???
-Khi gắn con chip đó, nó được gắn ở dây thần kinh, nếu biết sử dụng đúng mức thì nó sẽ không gây hại gì nhưng Angel lại quá lạm dụng nó, sử dụng nó quá nhiều, quá nhiều sóng từ, virut đã xâm nhập. Con bé đã cố gắng tiêu diệt virut bằng máy tính nên sóng máy tính đã truyền thẳng vào người nó. Người bình thường có thể chỉ bị nhiễm một số triệu chứng nhẹ nhưng quá nhiều lần như thế đã làm ảnh hưởng đến động mạch cổ, gây ảnh hưởng đến máu. Máu nhiễm sóng từ truyền tới tim gây tổn thương nặng, không chỉ như vậy, nó còn ảnh hưởng đến cả các động mạch quanh tim. Tuy chuyện này rất khó tin, từ trước đến giờ cũng chưa có hiện tượng này bao giờ nên không có cách cứu chữa.
Ông nó giải thích, mọi người nghe chuyện thì mặt cũng tái lại, sợ hãi, Thiên Bảo nghĩ một lúc rồi nói:
-Nếu bị nhiễm sóng từ thì có thể dùng tia phòng xạ để chữa….
-Cách đấy chúng tôi đã thư rồi, nhưng con chip kia chống tia phóng xạ. –Harry
-Thì tháo con chip ra là được. –Gin
-Không được, không thể tháo ra, hơn nữa dùng tia phóng xạ cũng chữa không được đâu. –Ba Ken
-CHẾT TIỆT!!
Hắn tức giận quát lên, mọi người quanh đó nhìn hắn sợ hãi, Kin suy nghĩ một hồi rồi nói:
-Hãy để tôi thay tim cho nó…..
-Sarah sẽ không nhận đâu, sẽ có cách khác mà… -Harry
-………..
6 giờ sau
Phụt
Đèn phòng phẫu thuật tắt bác sĩ bước ra, hỏi:
-Ai là người nhà của bệnh nhân Tuyết Nhi??
Mọi người đi tới, ba nó hỏi:
-Con bé sao rồi??
-Bệnh nhân bị thương rất nặng, trúng rất nhiều đạn tuy đã lấy ra và qua khỏi cơn nguy hiểm. Nhưng….. –Bác sĩ
-Nhưng gì?? –Kin lo lắng
-Hai người đi theo tôi.
Bác sĩ nói rồi đi vào phòng của mình, Kin và ba đi theo.
30 phút sau, Kin và ba nó đi ra, hai người thẫn thờ như vừa mới bị cướp đi linh hồn. Gin hỏi:
-Layla sao rồi???
-Vô phương cứu chữa. –Kin lắc đầu
-KHÔNG THỂ NÀO!! Layla ơi, tại sao chứ,…. HUHUHU…..
Anna hét lên, Kelvin đi tới ôm lấy un ủi.
Khoàng 30 phút sau, một vị bác sĩ nữa bước ra, bác sĩ hỏi:
-Ai là người nhà của bệnh nhân Lãnh Hàn Thiên Băng??
Tất cả mọi người vội đi tới, hắn hỏi:
-Cô ấy sao rồi??
-Viên đạn chỉ làm bệnh nhân thương nhẹ ở tay, không ảnh hưởng nghiêm trọng nhưng tim của cô ấy thì…. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không biết nguyên nhân là gì?? Tôi nghĩ mọi người nên đến Mĩ và nhờ một vị bác sĩ là giáo sư, người này rất nổi tiếng về tim mạch và hệ thần kính, ông ấy có thể cứu được cho cô ấy. –Bác sĩ
-Tên ông ta là gì?? –Ken
-John Heysham. –Harry
-Ông ấy cũng chính là vị bác sĩ đã điều trị cho Sarah đúng không?? –Hắn
-Đúng vậy, chỉ có một cách duy nhất là thay tim. –Ba Ken
-Nếu ngay cả ông ấy cũng không chữa được thì tôi cũng xin phép.
Bác sĩ này vội đi, sao ông ta có thể chữa cho 1 người mà ngay cả người giỏi nhất trong ngành cũng bó tay chứ.
……………..
Cạch. Cánh cửa mở ra, mọi người bước vào phòng, hắn tiến tới gần nó, quỳ gục xuống, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nó. Nó tỉnh dậy, nhìn thấy hắn liền mỉm cười, hắn trách:
-Còn cười được nữa à?? Sao em không nói với anh??
-Anh biết rồi à?? –Nó
-Anh đã hứa sẽ bảo vệ em cả đời rồi mà, dù em có đi đến đâu đi chăng nữa, anh cũng đi theo để bảo vệ em. Dù là………..
Hắn đang nói thì bị nó dùng tay che miệng lại, nó mỉm cười:
-Đồ ngốc, anh mong em chết lắm à?? Nhưng dù em có chết thì em vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh mà, anh phải sống, sống cả cho phần của em. Anh phải thay em chăm sóc ba, anh Kin và cả chị Layla nữa.
-Không, thiếu em thì cuộc sống này đối với anh còn có ý nghĩ gì nữa, anh không thể sống nếu thiếu em. –Hắn
-Đừng nói vậy chứ, em không sao, em ổn mà.
Nó nhìn hắn mỉm cười, rồi nhìn sang phía mọi người nói:
-Anh và mọi người ra ngoài đi, em có điều muốn nói với Leader, ông nội, chú John (ba Ken) và anh Harry.
-Được rồi.
Hắn nói rồi cùng mọi người bước ra ngoài
…………..
Sáng hôm sau
-Sarah ơi, tụi này đến thăm mày nè.
Anna reo lên, cô cũng với Mary, Bảo Ngọc và K4 đến thăm nó. Nhưng trong phòng không thấy ai, mọi người đi hỏi khắp nơi, đi tìm khắp bệnh viện. Mary thở dốc, nói:
-Cái con bé này, không biết đi đâu nữa. Cả ngài William, ba anh Ken và cả ông anh Kin cũng không thấy đâu.
-Ngay cả Layla cũng biến mất, mình không thấy cô ấy ở phòng điều trị. –Bảo Ngọc
-Mọi người tìm ở đây cũng vô ích thôi, Sarah và Layla đã bay sang Mĩ vào chuyến bay đầu tiên rồi, con bé nói muốn chữa khỏi cho Layla và không muốn mọi người đau khổ vì nó. –Harry từ đâu đi tới
-KHÔNG….. –Hắn hét lên
-Cậu bình tĩnh lại đi, có la hét thì Sarah cũng không trở về đâu. Nó còn nhờ tôi đưa cho cậu cái này, cũng vì nó mà tôi ở lại đây đến tận bây giờ đó.
Harry lấy từ trong người ra một bức thư và đưa cho hắn, Harry nói:
-Tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi, đi nhé. Angella à, em phải sống thật tốt nha, tên Ken mà bắt nạt em, cứ gọi cho anh, anh nhất định sẽ bay đến tận nơi đón em về Thụy Sĩ.
Ken tức giận kéo Bảo Ngọc ra và quát lớn
-THẰNG KHỐN, MÀY ĂN NÓI THẾ ĐẤY HẢ??? MÀY CÓ TIN TAO SẼ GIẾT MÀY KHÔNG???
“Tạm biệt mày, giữ sức khỏe đấy”
-TAO THÁCH ĐẤY!!
“Ừ, phải sống cho tốt vào”
Harry nói rồi lên xe và lao đi, tình bạn của hai người này, dù có chửi nhau đánh nhau đến mức nào đi nữa thì họ vẫn là bạn, vẫn quan tâm đến nhau. Đâu phải cứ nói nhưng lời yêu thương mới là yêu thương thật lòng, đâu phải cứ mắng chửi đánh nhau là ghét bỏ nhau.
Tại nhà nó
Hắn bước vào phòng của nó, nằm lên giường nó và lôi thư ra đọc:
……………
Gởi thiếu chủ thân yêu của em!!
Khi anh đang đọc thì chắc chắn em đang ở trên máy bay hoặc sang đến Mĩ rồi, anh đừng tìm em, vì anh sẽ không tìm được đâu, em chốn kĩ lắm mà!!
Anh à, vào ngày sinh nhật của em lúc 7 năm sau, hãy đợi em ở nơi anh thích nhất nha, hãy đợi cho đến khi mặt trời lặn. Nếu em không đến được thì đừng bao giờ đợi em nữa, anh hãy quên em và tìm cuộc sống mới cho mình nha, em không phải là tất cả của anh, chính bản thân anh mới là tất cả. Đừng vì một yếu tố như em mà làm tổn lại đến bản thân mình đấy.
Giúp em chăm sóc ba em và anh Kin nha!! Anh phải sống thất tốt, sống thật lâu, sống cho cả phần của em nữa!!
Em yêu anh nhiều, thiếu chủ!!
………………..
Hắn đọc xong thư, tay hắn run run, nước mắt hắn rơi xuống bức thư, chữ nhòe đi, hắn khóc, khóc rất nhiều, đây là lần đâu tiên trong đời hắn khóc. Tim hắn đau lắm, đau như muốn thắt lại, hắn đã quá yêu nó rồi, bảo hắn rời xa nó, sao hắn chịu nổi đây.