Trong khi Zane đang bận bội với việc của gia tộc, còn thêm cả việc của Kaylin nên không để ý đến đứa con trai của mình. Ngày nào cũng chỉ có bảo mẫu ở bên cạnh nhưng đứa bé cũng chẳng chơi với ai. Nó học hỏi rất nhanh nhưng gương mặt lúc nào cũng lầm lì y như cha của nó vậy.
Vì sợ đứa bé ở trong nhà không có ai chơi sẽ chán nên bà nội đã mang theo thằng bé về ở cùng hai vợ chồng họ vài hôm. Lại không ngờ tính tình thằng bé lúc thì rất ngoan, còn không hề khóc lóc chút nào. Thế nhưng làm không vừa ý với thằng bé thì nó sẽ tức giận mà ném đồ chơi. Bọn họ thấy thằng bé ngày nào cũng chỉ quanh quẩn với bốn bức tường, có cho nó đi chơi thì nó cũng không thích. Vì cảm thấy không bất thường nên bọn họ cũng đã cho thằng bé đi kiểm tra. Bởi vì cho dù thằng bé khỏe mạnh chào đời, nhưng mẹ của nó trước khi sinh nó ra đã có nhiều bệnh như vậy, chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng tới đứa con.
Cũng không ngoài những gì họ suy đoán, chỉ là thương cho hai mẹ con của Kaylin. Lại không ngờ thằng bé lại bị tự kỷ. Điều này họ cũng không biết phải nói sao cho Zane biết. Dù sao thì hiện tại vẫn nên cho thằng bé đi chữa trị sớm. Tuy bây giờ mới chỉ có năm tháng nhưng nếu có thể điều trị sớm thì càng tốt.
. . .
Tình hình hiện tại của đứa bé là vậy, còn Kaylin thì vẫn không hề có tiến triển. Cô đã ở đây rất lâu nhưng lại không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Người nhà cho dù rất đau lòng nhưng cũng chỉ có thể đứng ngoài để nhìn. Đã không biết bao nhiêu lần thử nghiệm những loại thuốc mới nhưng cô đều không có dấu hiệu tỉnh lại. Với tình hình hiện giờ, duy trì sự sống của cô ngày càng kém. Mọi chất dinh dưỡng đều bị đào thải vì cơ thể cô không thể tiếp nhận được nữa. Hiện giờ các bác sĩ cũng đã khuyên người nhà nên để cho cô ấy đi sớm thì tốt hơn. Nhưng cho dù là Zane đồng ý thì họ chắc chắn sẽ không. Ông Vinson đã phải chờ đợi được đoàn tụ với cháu của mình biết bao nhiêu năm tháng qua, hiện giờ cho dù không còn hi vọng, để cô ở đây như vậy thì ông vẫn sẽ chấp nhận mà thôi.
Zane sau khi đã thử nghiệm rất lâu, đã thất bại không biết bao nhiêu lần. Cho dù lần nào cũng không thành công nhưng anh vẫn kiên trì để làm lại. Thế nhưng cứ nhìn Kaylin của hiện tại và cô trong ảnh tươi cười khiến anh lại phải suy nghĩ rất nhiều. Cô không thể sống tiếp được nếu cứ như này mãi. Anh đã nghĩ đến việc này rất lâu nhưng cô vẫn luôn lo lắng cho đứa con của họ từ trước đó rất lâu rồi. Nếu giờ cô rời xa khỏi thế giới này, anh cũng sẽ rời đi. Vậy còn đứa bé đó thì tính sao? Anh đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng mới đi tới phòng bệnh của cô. Đã qua năm tháng, anh chỉ có thể nhìn cô qua cửa kính. Hiện giờ có thể cầm tay cô, giống như giấc mơ vậy.
Kaylin nhìn trông yếu đi rất nhiều, lại không còn nhựa sống như trước. Bất cứ ai nhìn vào như này cũng chỉ muốn giúp cô một bước để được giải thoát mà thôi. Zane ngồi bên cạnh nắm tay cô mà im lặng. Những hình ảnh của quá khứ, anh vẫn luôn nhớ rõ. Cho dù là từ lúc sinh ra, hay cả khi anh tìm lại được cô. Khi đó anh còn nghĩ là giấc mơ, thật sự không nghĩ là tìm lại được cô. Cho dù vẫn luôn kiên định, nếu chết phải biết rõ chỗ cô đã chết nhưng anh vẫn có một niềm tin là cô còn sống. Cho tới khi tìm lại được thì khiến anh cảm thấy mình đã không hề sai.
Ngay cả những lúc đánh cô, anh đều nhớ rõ. Dù cho cô không làm gì sai, hay chỉ vì cô quá nghe lời, anh không biết bản thân mình đã làm những gì nữa. Lại có thể ra tay đánh cô. Kaylin thật sự không biết anh đã muốn cắt đứt mọi mối quan hệ với cô, chỉ để những thế lực bên ngoài không nhắm vào cô được. Nhưng anh lại không thể để cô đi. Không thể buông tay cô ra được. Cô biết anh rất hay tức giận, cô đều ghi nhớ mọi thứ anh ghét, mọi thứ anh không thích cô làm. Có những khi cô chỉ im lặng trong phòng, không làm bất cứ điều gì nhưng lại khiến cho Zane ra tay với cô. Chính là bởi vì cô không làm gì, là bởi vì cô không hề để anh trong mắt cô, bởi vì cô muốn tạo rõ vách ngăn giữa hai người. Nhưng anh không muốn vậy, anh ích kỷ, bản thân anh biết rõ. Ngang ngược thể nào thì anh cũng biết. Anh biết những gì mình làm đều không hề đúng, đánh cô tới nỗi chỉ chút nữa thì tự tay hại chết cô, vậy mà lại không muốn nhận lỗi về mình. Vẫn luôn đổ lỗi vì cô không nghe lời nên anh mới làm vậy.
Giờ đây Kaylin cũng không thể mở mắt mà nhìn anh, anh lại không thể làm gì khác mà chỉ bất lực nắm tay cô như hiện tại. Biết là sẽ không thể quay trở về trước đây nhưng anh vẫn luôn có suy nghĩ muốn quay trở về. Sẽ có thể ngăn chặn bản thân khi nóng giận mà đánh cô...
. . .
Ở khu vườn hoa linh lan, Kaylin nhìn thấy đứa con của mình đang ngồi ở trên bàn trà nghịch chén. Cô không thể nhìn rõ mặt đứa bé, lại chỉ có thể thấy Zane đang ngồi ở gần đó cùng với một người con gái khác. Cô biết sau khi mình rời đi, Zane sẽ có thể có hạnh phúc riêng, chỉ là cô vẫn còn ích kỷ mà nhìn hạnh phúc của anh như vậy. Họ sẽ là một gia đình mới mà không còn có cô.
Khi này có bàn tay đặt lên vai cô, khi quay lại thì khiến cô bất ngờ. Nó chắc chắn là giấc mơ, vì cha mẹ cô sẽ không thể nào mà sống lại được.
Cha mẹ cô mỉm cười còn ôm lấy cô. Lần đầu tiên Kaylin có thể cảm nhận rõ cái ôm, không hề có cảm giác giống như trong mơ. Cô được gặp lại cha mẹ mình như vậy, thật sự còn gì hạnh phúc hơn nữa cơ chứ.
- Thiên thần nhỏ của ta chịu nhiều vất vả rồi. - Ông Viktor xoa đầu Kaylin mà nghẹn ngào nói.
Cho dù là ai cũng vậy, nhìn con cái của họ chịu nhiều đau khổ, không ai là không thương xót cả.
- Cha... mẹ... Hai người có thể... sao hai người có thể ở đây? - Kaylin bất ngờ, cảm xúc hỗn độn khiến cô không biết nói sao.
Bà Rosaleen mỉm cười nhẹ nhàng, còn đặt tay Kaylin lên ngực trai của cô mà nói:
- Cha mẹ vẫn luôn ở đây. Vẫn luôn dõi theo thiên thần nhỏ.
Kaylin chưa một lần được nói chuyện với cha mẹ của mình, cho tới khi cô lớn mới được biết đến họ, còn chỉ được xem họ qua những thước phim, hình ảnh. Cô không ngờ có thể gặp họ như bây giờ. Gặp nhau như vậy, cô lại không thể làm gì ngoài việc khóc.
Đợi cho tới khi cô bình tĩnh, cô còn kể cho họ nghe về cuộc sống của cô. Mọi thứ đều như giấc mơ vậy, khiến cho cô không biết phải làm sao.
- Zane mà cha biết trước đây là một người tốt, nhưng hiện giờ thì chỉ có con biết được là tốt hay xấu mà thôi. - Ông Viktor hướng mắt nhìn về phía gia đình nhỏ của Zane mà nói.
- Nếu con quay về... bọn họ sẽ không vui...
Kaylin biết bản thân mình sau khi biến mất rồi sẽ không là gì nữa cả. Chỉ là cô vẫn còn có nhiều tiếc nuối chưa thể làm hết.
Ông Viktor và cả bà Rosaleen ôm cô còn nói:
- Nếu như con muốn, cha mẹ sẽ nắm tay còn để đến nơi hạnh phúc khác. Nhưng hiện giờ, con còn có những thứ chưa thể làm hết. Con gái của mẹ chịu nhiều thiệt thòi quá rồi, từ giờ hãy sống cho bản thân nhiều hơn.
Cô cũng là con người, cô cũng có những suy nghĩ riêng mà tham vọng riêng của bản thân. Chỉ là cô không nói ra mà thôi. Cho dù bây giờ Zane có người mới, cô cũng không muốn phá hỏng hạnh phúc của họ. Chỉ là còn con của cô, cô không muốn con cô sẽ chịu thiệt thòi. Cho dù chưa thể ở cùng cha mẹ mình lâu nhưng cô còn nhiều chuyện phải lo, sau này sẽ báo hiếu với cha mẹ của cô sau vậy.
- Cha, mẹ. Con phải đi rồi, con không nghĩ có thể đi cùng hai người lúc này được.
Đương nhiên cha mẹ cô cũng rất đồng cảm mà không hề phản đối cô. Họ chỉ gật đầu mà mỉm cười với cô. Giống như họ biết trước quyết định này của cô rồi vậy.