Suốt những ngày tháng qua, Kaylin chỉ đứng ở một hướng nhìn về phía cha con của Zane. Không biết họ đã trải qua bao nhiêu buồn vui rồi, cô thật sự muốn ở cạnh họ, nhưng cô không muốn phá hỏng hạnh phúc của họ một chút nào. Là do cô tự ti hay là vì cảm thấy mình nên buông bỏ hai người họ? Từng ngày trôi qua cũng chỉ có thể nhìn họ từ xa. Kaylin rất muốn đến gần nhưng vì thấy Zane hạnh phúc ở bên cạnh người khác hơn là với cô nên cô không dám bước về phía trước nữa.
Rồi cho tới một ngày, mẹ cô lại xuất hiện để mà đến cạnh vỗ về cô. Họ có lẽ là người hiểu rõ nội tâm của Kaylin bây giờ nhất.
- Có những thứ, con nên nghe, nên trực tiếp thì sẽ tốt hơn. - Bà Rosaleen ngồi bên cạnh cô con gái của mình mà nói.
- Họ... rất hạnh phúc... Mẹ có nghĩ con làm như vậy là đúng không ạ? - Kaylin cười gượng gạo nhìn mẹ của mình.
Rất ít khi để được gặp họ, cho dù đã ở thế giới mới như này rồi, cô vẫn không thể nào gặp được họ thường xuyên. Đôi lúc họ xuất hiện khiến cô có cảm giác ấm lòng biết bao nhiêu. Cảm giác được che chở, cảm giác mình có thể tùy ý làm những gì mình thích, sẽ có người đứng ra bảo vệ cho mình.
- Con gái của mẹ đã lớn rồi, còn nhiều thứ hơn con nghĩ. Hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định nào đó. Và sau khi quyết định rồi, con sẽ cảm thấy nó xứng đáng hay là không.
Vừa mới dứt lời, cánh cửa trắng mở ra, Kaylin không thể nhìn rõ bên kia ra sao. Cô thẫn thờ nhìn cha mình vừa mới xuất hiện, lại nhìn về hai cha con của Zane cùng người phụ nữ khác. Cô đã suy nghĩ rất nhiều, cả một đời chưa từng nghĩ đến bản thân. Hay cho dù đến bây giờ, cô không hề muốn phá hoại hạnh phúc mới của Zane. Chỉ là cô vẫn còn nhiều người thân yêu, còn cả đứa con trai bé bỏng cô chưa bế được ngày nào... Cho dù lúc này nói cô tham lam, ích kỷ thì cô cũng chấp nhận.
Nhìn cha mẹ mình, cô nở nụ cười mãn nguyện còn rớt nước mắt ôm họ:
- Được gặp lại cha mẹ, con thấy mọi thứ hoàn hảo lắm rồi.
- Quay về đó, con nhắc thằng bé dám làm tổn thương thiên thần nhỏ của cha, khi nào lên đây, ta sẽ xử lý thằng bé.
- Cha mẹ yêu con rất nhiều, Angel à.
Những lời chào tạm biệt chỉ đến thế, vì nói thêm sẽ khó mà rời xa. Kaylin tiếc nuối nhìn cha mẹ mình lần cuối rồi lại bước qua cánh cửa.
Khi cô đi qua, chợt trượt chân mà ngã khiến cô ngã xuống hố sâu không đáy. Cảm giác lo sợ trong không trung khiến cô rùng mình.
Lại không ngờ khi mở mắt lại nhìn thấy Zane. Hàng mi yếu ớt cố động đậy để nhìn rõ hơn. Cảm giác chân thực hơn bao nhiêu. Anh vẫn còn đang nắm chặt tay của cô. Trong tình cảnh này, cô chỉ có thể cố gắng mỉm cười với anh. Cả người cô như không còn sức sống chỉ có thể nằm bất động một chỗ.
Zane thì không khác gì cô, anh lần đầu tiên anh chỉ cười mà nhìn cô trong im lặng. Có lẽ là lần đầu tiên thấy vẻ mặt anh không hề lạnh lùng như những ngày tháng qua.
- Đợi tôi một chút. - Zane đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt của Kaylin mà nói. Lại có cảm giác chạm mạnh một chút cũng khiến cô có thể tan biến đi vậy.
Anh không hề rời mắt khỏi cô một chút nào. Ngay cả khi gọi bác sĩ tới để kiểm tra cho cô, anh vẫn luôn để ý từng nhất cử nhất động của cô.
Sự việc Kaylin tỉnh lại thì chưa có sách bút nào ghi chép lại. Những việc này là cả một kì tích. Họ cứ nghĩ cô trong 2-3 tháng nữa có thể rời khỏi thế gian này. Lại không ngờ bây giờ cô có thể tỉnh lại, nhận thức được mọi chuyện. Tuy là các hoạt động còn nhiều hạn chế, cô cũng không thể nói lại được ngay nhưng như vậy đã là cả một kì tích lớn, một sự may mắn quá lớn dành cho cô.
Có lẽ rằng Chúa đã cảm thấy Kaylin chịu quá nhiều khổ đau, giờ thì muốn cho cô cảm nhận được một chút hạnh phúc, chút may mắn trong cuộc sống này chăng? Dù sao đi nữa, người vui nhất vẫn là người mà ngày đêm lo nghĩ đến việc đưa ra những phương thuốc tốt nhất để cho cô tỉnh lại.
Chỉ là khi tỉnh lại, Kaylin thấy nó không hề giống như những gì cô đã nhìn thấy trước đó. Cô thấy Zane xuất hiện ngay bên cạnh mình, cũng không hề có người thứ ba nào hết. Có rất nhiều thứ muốn nói cho anh biết nhưng cô không thể nói hết được lúc này.
- C--con... của chúng--ta...
- Nó không yếu đuối như em. - Zane nhíu mày nhìn cô.
Rõ ràng là không còn sức để nói chuyện, cô nên nằm yên nghỉ ngơi mới phải nhưng lại vẫn luôn nghĩ về đứa bé. Anh còn đang cho rằng sau này cô khỏi rồi, vị trí trong lòng cô tự nhiên sẽ có trật tự mới mà anh không còn là ưu tiên nữa.
Chỉ cần nghe anh nói vậy là cô cũng có thể yên tâm hơn. Khi đó cô đã nghĩ mình chết rồi. Thậm chí không muốn quay về nữa vì cô đã cảm thấy quá mệt mỏi với cuộc sống người thường. Thế nhưng ở đây có rất nhiều thứ níu kéo cô, khiến cho cô vẫn phải quay về đây. Nhưng để nhìn thấy, ở cạnh Zane bây giờ thì là tốt quá rồi.
Bàn tay gầy yếu vẫn luôn được anh nắm chặt không buông. Cô thấy anh tiều tụy đi nhiều thì thật là xót. Không biết là anh đã thức bao nhiêu đêm rồi nữa. Cũng muốn nói nhiều thứ cho anh nghe nhưng cô không nói được nhiều tới vậy nên đành thôi.