Vừa nghe thấy Thẩm Thiên Trường nhắc đến bạn trai thì sắc mặt của Thẩm Thiên Việt không khỏi cứng đờ, anh ta nhớ đến buổi tối hôm Thẩm Thiên Trường bị người đàn ông đó đưa đi, đồng thời chán ghét cảm giác bất lực của bản thân mình khi đứng trước người đàn ông đó.
“Cho dù là người yêu, nhưng dù sao cũng chưa xác định cưới, em không nên nhận quà giá trị như thế của người ta, như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy nhà họ Thẩm chúng ta được lợi từ người khác.” Thẩm Thiên Việt cố gắng nói chuyện giống như một người anh trai nhưng lại gượng gạo giống như mắc xương trong họng.
Anh ta lấy từ trong túi áo ra một tấm thẻ ngân hàng, đó là phí luật sư mà khách hàng mới trả cho anh ta trong hôm nay: “Trong này có hơn năm trăm ngàn tệ, em cầm đi trả cho cậu ta, nếu như vẫn không đủ thì anh lại chuyển cho em sau.”
Nhưng Thẩm Thiên Trường lại không đưa tay nhận lấy: “Anh Cả, đồ bạn trai em tặng cho em, em sẽ không cảm thấy là đang được lợi từ anh ấy, cho dù là phải trả, em cũng sẽ dùng cách của riêng em, không cần nhà họ Thẩm phải trả thay em, càng không cần anh Cả phải tốn kém.”
Thẩm Thiên Việt nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: “Thẩm Thiên Trường, ở nhà họ Thẩm bao nhiêu năm, có vẻ như đã làm khó em rồi.”
Thẩm Thiên Trường thản nhiên: “Đúng vậy anh Cả, hôm nay anh mới phát hiện, đúng là đã làm khó cho anh rồi.”
Thẩm Thiên Việt không nói thêm gì nữa, anh ta không biết rốt cuộc là bốn năm ở thành phố Noãn đã làm thay đổi Thẩm Thiên Trường hay là giống như Thẩm Thiên Trường từng hỏi, anh ta thật sự đã từng hiểu cô hay chưa? Anh ta từng cho rằng bản thân rất hiểu cô.
Vào lúc Thẩm Thiên Trường chuẩn bị xuống xe, cuối cùng anh ta cũng nói ra câu mà thời gian qua vẫn luôn muốn hỏi: “Thẩm Thiên Trường, có phải chuyện sáu năm trước khiến em không thể nào tha thứ được đúng không?”
Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn anh ta, giọng nói pha chút châm chọc: “Anh Cả đang nói đến chuyện gì? Tha thứ cho ai? Tha thứ cho bọn họ hay là tha thứ cho anh?”
“Anh Cả, trong từ điển của em không có hai chữ tha thứ. Bởi vì, có một số người không xứng để được tha thứ. Còn về phần anh, em chưa từng để bụng những chuyện đó nên cần gì phải nhắc đến chuyện tha thứ hay không!”
Dứt lời, bèn trực tiếp đẩy cửa xuống xe.
Thẩm Thiên Trường lấy xe xong thì đột nhiên nhớ đến Lục Chi Cửu. Cô cũng không dè dặt nữa mà gọi điện luôn cho anh.
Chỉ sau ba hồi chuông, người ở đầu dây bên kia đã bắt máy.
“Lục Chi Cửu, anh đang ở đâu vậy?”
“Ở công ty.” Bởi vì ngày hôm qua ở bên Thẩm Thiên Trường nên công việc của người đàn ông nào đó bị dồn lại hơi nhiều, bận rộn từ sáng sớm cho đến tận chiều vẫn chưa xong.
“Tối nay cùng nhau ăn cơm nhé!”
“Được.”
Hai người nói chuyện xong, Thẩm Thiên Trường lập tức lái xe đến chung cư Sâm Lan.
Cô muốn bù đắp cho Lục Chi Cửu vì lần trước đã không ăn cơm với anh.
Đến chợ thực phẩm ở gần chung cư, do Thẩm Thiên Trường đã thuộc nằm lòng khẩu vị của Lục Chi Cửu nên lúc mua thức ăn cũng rất thuận lợi. Cô chọn một con cá tươi, mua thêm một ít nguyên liệu phụ cần thiết, mua thêm một ít rau củ tươi theo mùa rồi chọn một miếng thịt ba chỉ tươi ngon, cô đã sớm nghĩ ra sẽ làm món nào rồi.
Mua xong thức ăn trở về chung cư, Thẩm Thiên Trường nhập mật mã cửa mà Lục Chi Cửu đã đưa cho cô, quả nhiên cửa chung cư mở ra một cách thuận lợi.
Cô đi lên phòng ngủ trên tầng hai, định mặc tiếp quần áo của Lục Chi Cửu thì phát hiện một nửa tủ là quần áo của phụ nữ được xếp ngay ngắn, xuân hạ thu đông, từ trong ra ngoài, thứ gì cũng có.
Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com
Trái tim của Thẩm Thiên Trường đột nhiên cảm thấy ấm áp, cô thay một bộ quần áo mặc ở nhà, tuy rằng vẫn là kiểu bảo thủ nhưng đã chất liệu đã phù hợp với mùa này hơn mấy bộ quần áo ở Cẩm Viên rồi.
Thấy vẫn còn sớm, cô bèn lấy laptop ra bắt đầu xử lý số liệu và một số công việc của công ty. Nhìn kế hoạch của tuần sau, Trần Tử Nhiễm đã đánh tiếng trước với cô rồi, thứ ba tuần sau Ninh Trạch Tây sẽ bay từ thành phố Noãn đến đây để gặp mặt các cô trước, sau đó sẽ là cuộc gặp cực kỳ quan trọng với Hà Tịch.