Vì gần mấy năm nay một vài học tử thiên phú không cao nhưng có tiềm lực đặc biệt, thi rớt khỏi Trung Ương học phủ, cuối cùng lên như diều gặp gió, từng bước lên mây ở học phủ khác. Trong Thánh Võ vinh diệu năm năm một lần bọn họ kiếm được thành tích siêu phàm, có mấy người sánh bằng thiên kiêu của Trung Ương học phủ, có rất nhiều loại người này. Vì vậy Trung Ương học phủ rất khó chịu, nên mới có học sinh đặc biệt. Ý của Trung Ương học phủ rất rõ ràng, thà giết lầm một ngàn, không thể thả một người. Hễ học tử nào có tiềm lực, dù linh hải chết, chỉ cần có tiềm lực chuyện khác là Trung Ương học phủ chúng ta sẽ chọn hết. Dù nuôi không cũng quyết không nhường cho học phủ khác.
Bởi vì Trung Ương học phủ từng bị một vị kỳ tài nhục nhã trong Thánh Võ vinh diệu. Vị kỳ tài đó mở linh mạch thứ chín, mở linh hải thất bại, tử hải chết, thi rớt Trung Ương học phủ. Sau này kỳ tài kia vào Thiên Hạ học phủ, làm người bất ngờ là trong Thánh Võ vnh diệu kỳ tài kia với sức chiến đấu mạnh tuyệt đối cướp được hạng nhất, nhục nhã Trung Ương học phủ tầm nhìn hạn hẹp.
Từ đó về sau Trung Ương học phủ có học sinh đặc biệt.
Năm nay tiệc mừng công tổ chức trong học sinh đặc biệt xa hoa lớn nhất Vực Đô Kim Thủy Vực. Người tham gia bữa tiệc có các đại nhân vật điện nghị sự, danh nhân trong Kim Thủy Vực, cao tầng mỗi học viện, các học tử nổi bật.
Lần này Vũ Hóa Phi vinh danh hạng sáu trong thí luyện Trung Ương học phủ, gã có thành tích ưu tú nên trở thành tiêu điểm của bữa tiệc, người đến chúc mừng nối liền không dứt. Vũ Hóa Phi theo trưởng bối đi khắp nơi kính rượu, vất vả lắm mới kính rượu xong. Vũ Hóa Phi thấy Lạc Anh, Tiết Thường Uyển ngồi bên cái bàn trong góc. Vũ Hóa Phi định đi qua thì bị Tư Đồ Luật ngăn lại.
- Vũ lão đệ, ta khuyên ngươi đừng đi.
Vũ Hóa Phi khó hiểu hỏi:
- Sao vậy?
- Ài, ta cũng không biết bọn họ đang to nhỏ cái gì, ta bị đuổi đi ba lần rồi.
Mấy ngày qua Tư Đồ Luật vốn muốn nương Lạc Anh để lôi kéo làm quen cùng nữ thần trong lòng Tiết Thường Uyển. Không ngờ nhiều ngày chẳng gặp người, khó khăn lắm Tư Đồ Luật mới thấy Tiết Thường Uyển nhưng bị Lạc Anh đá ra, nói là có chuyện cần nói nhỏ với Tiết Thường Uyển, không cho phép bất cứ người nào ngồi gần. Tư Đồ Luật phát điên, gã vỗ vai Vũ Hóa Phi, tùy tiện tìm cái ghế ngồi xuống.
Tư Đồ Luật nói:
- Hai huynh đệ chúng ta uống một ly trước đi, chờ chút nữa cùng qua bên đó.
Vũ Hóa Phi nhìn Lạc Anh, Tiết Thường Uyển ngồi trong góc. Vũ Hóa Phi quan sát một lúc, thấy hai nàng vừa nói chuyện vừa nhìn hướng cửa Thiên Khải trang viên như đang chờ ai.
Vũ Hóa Phi hỏi:
- Bọn họ đang chờ ai sao?
- Hình như là vậy. Mới rồi nghe bọn họ cứ nói về Trần phú ông ta nói này, tên kia có chỗ đặc biệt gì mà sao biểu muội của ta, Thường Uyển tiểu thư rất có hứng thú với hắn? Chết tiệt, chờ gặp tên đó ta cũng muốn thăm dò thử.
Đúng là Tiết Thường Uyển, Lạc Anh đang chờ Trần Lạc. Từ khi ra khỏi Tùng Lâm Tiểu linh Giới, Tiết Thường Uyển, Lạc Anh luôn tìm Trần Lạc nhưng không thấy bóng người. Trần Lạc không có trong Tiểu Kim Câu học viện, không có trong trang viên Trường Tín thành, không biết hắn đã núp ở chỗ nào.
- Thường Uyển, ngươi nói xem hôm nay Trần phú ông có đến không?
Lạc Anh là một người tò mò mà cố chấp. Trần Lạc rốt cuộc là ai, 4linh hồn là huynh đệ với Hắc Ám Ma Quân Thất Dạ? Trần Lạc có tử hải kỳ lạ làm tổn thương linh hồn người, có Đại Nhật linh nguyên, vân vân và vân vân đều làm nàng rất tò mò.
Tiết Thường Uyển lắc đầu, nàng tò mò vè Trần Lạc còn nhiều hơn cả Lạc Anh, trừ tò mò ra có xen lẫn tình cảm đặc biệt.
- Trần phú ông!
Vẻ mặt Lạc Anh vui sướng chạy ra cửa Thiên Khải trang viên.
Trước kia Tiết Thường Uyển là nữ thần trong lòng đám học tử Kim Thủy Vực, khuôn mặt hoàn mỹ không vết tỳ, khí chất trang nhã, điềm tĩnh nổi tiếng. Từ khi Tiết Thường Uyển thức tỉnh huyết mạch thiên sứ thì khí chất nhã nhặn thăng qua lên đến thần thánh, tinh khiết, thánh khiết đến nỗi người ta không dám đến gần, chỉ quan sát từ xa. Tiết Thường Uyển đi đâu đều là tiêu điểm, trong bữa tiệc lần này cũng vậy. Lạc Anh có khuôn mặt yêu diễm, quyến rũ, ăn mặc thì bốc lửa làm người nghĩ vẩn vơ.
Lạc Anh yêu diễm khiến người rục rịch, Tiết Thường Uyển thần thánh làm người ta không dám đến gần. Hai nàng ngồi chung với nhau hấp dẫn ánh mắt tất cả học tử có mặt. Mọi người xì xầm với nhau, không ai dám đi qua chào.
- Có biết không? Cô nương ngồi chung với Thường Uyển không phải người thường, người ta là học tử của Trung Ương học phủ, nghe nói xếp hàng đầu trên bảng thiêu kiêu Trung Ương học phủ.
- A! Thì ra nàng lợi hại như vậy, thật muốn bắt chuyện với nàng, nói một câu thôi cũng được.
- Nghe nói Vũ Hóa Phi mời cũng bị từ chối, người ta không thèm nể mặt Vũ Hóa Phi cho nên ngươi đừng mơ ước viễn vông. Và thấy người đi chung với Vũ Hóa Phi không? Hình như tên Tư Đồ Luật, cũng là một siêu nhân của Trung Ương học phủ nhưng vậy thì sao? Vừa rồi ta chính mắt nhìn thấy hắn bị đuổi về ba, bốn lần.
- Ủa? Mau nhìn kìa, Lạc Anh đứng dậy, nàng đi ra cửa làm gì? Trời, người nói chuyện với Lạc Anh chẳng phải là...
Trong mọi cặp mắt chăm chú nhìn, đám người không ngờ là đại mỹ nữ Lạc Anh xếp trên bảng thiên kiêu Trung Ương học phủ cứng rắn kéo tay thiếu niên áo lam. Nhiều người có mặt biết thiếu niên áo lam là ai, đó là Trần Lạc mở ra tử hải. Bọn họ không biết Trần Lạc làm sao quen được Lạc đại mỹ nữ. Nhìn Trần Lạc và hai mỹ nữ ngồi chung, các học tử ghen tỵ muốn chết. Làm bọn họ ghen ghét hơn là có vẻ Trần Lạc bị Lạc đại mỹ nữ cưỡng ép kéo đi, mọi người đều thấy rõ.
Cái tên này ngồi chung với hai mỹ nữmà còn ra vẻ không muốn?
Đúng vậy!
Là không muốn.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy Trần Lạc bị Lạc Anh kéo tới cái bàn trong góc, hắn đứng dậy định đi nhưng Lạc đại mỹ nữ cứng rắn ấn xuống ghế. Vì đề phòng Trần Lạc bỏ đi, Lạc Anh còn ngồi bên cạnh, ôm chặt tay hắn.
Trời ơi!
Nếu không chính mắt trông thấy thì không ai dám tin đây là sự thật.
Ghen tỵ, tất cả học tử ghen ghét. Vũ Hóa Phi thấy hình ảnh đó mặt xanh mét. Tư Đồ Luật đứng ngây như phỗng, ngu ngơ.
Thiên Khải trang viên, cái bàn trong góc. Trần Lạc bất đắc dĩ cười khổ, cảm giác mọi người cùng nhìn hướng hắn.
Trần Lạc thấy gai người, trách mắng:
- Chỗ này có nhiều người, nàng kéo ta làm gì?
Lạc Anh hung dữ nói:
- Ta nói này Trần phú ông, ngồi chung với chúng ta mà ngươi còn ngại mất mặt hay gì?
- Ta không có ý đó.
- Vậy ngươi có ý gì? Chạy cái gì? Có phải là ngươi có bí mật gì ánh sáng cho ai biết?
- Thả tay ra được đi, lỡ bị người ta thấy thì không tốt.