- Ta biết, hình như khi đó Trần Lạc nói: Đạo tự nhiên vốn vô vi, đại đạo vốn vô cực, ra là vậy, ra là vậy...
- Lúc đó ta cẩn thận chú ý thấy Trần Lạc rất đắc ý nói với ông trời là hắn thành công, trời không làm gì hắn được. Ta rất tò mò không biết Trần Lạc nói mấy lời đó là sao, ta hỏi quân thượng nhưng quân thượng không trả lời ta.
- Đạo tự nhiên vốn vô vi, nếu chấp vô vi tức có vi, đắc ý vong ngôn phương triệt, nê hình chấp tượng chuyển hôn mê, thể xác và tinh thần tĩnh định bao thiên địa, thần khí xung hòa hội khảm ly. Sư thừa của Trần Lạc là phái hệ Vô Vi cổ xưa, chân lý vô vi tức là tự nhiên.
- Hắn ngộ trạng thái đại tinh thần vô cực, vô cực chi chân, nhị ngũ chi tinh, diệu hợp mà ngưng, vô cực là bản sơ, vô danh thiên địa chi thủy, ý chỉ không có tận cùng, không có giới hạn, vô hình vô tướng nguyên thủy nhất trở về vô cực.
Lời Ám Dạ Quân Vương, Ma Quân Thất Dạ nói thâm ảo, Hoa và Tuyết không hiểu.
- Vô cực vô vi, không có gì, quay về tự nhiên nguyên thủy. Trần Lạc ngộ được đại đạo chân lý, phá rồi lập. Trần Lạc đem mọi thứ hắn có trả về trạng thái nguyên thủy nhất, từ có đến vô tương đương từ không tới có., không thể không nói người huynh đệ này của ta rất có quyết đoán, dám cược với trời và thắng cược.
- Quân thượng, ta... Ta nghe không hiểu.
- Nói đơn giản là Trần Lạc mất một thân cây nhưng được một cánh rừng, hắn bỏ đại vô cực, tinh thần hải, mặc cho tinh thần lực mênh mông và đại vô cực hỗn độn quay về tự nhiên, dung nhập tự nhiên. Từ nay về sau hư vọng minh tưởng đại pháp là tinh thần hải của hắn, âm dương ngũ hành là tinh thần lực của hắn. Tuy Trần Lạc không trong hư vọng minh tưởng đại pháp nhưng có thể tùy ý vung hư vọng minh tưởng đại pháp.
- Đạo tự nhiên vốn vô vi, đại đạo vốn vô cực... Thật là diệu không thể tả. Không chỉ hoàn mỹ tránh né thiên địa pháp tắc, cũng hoàn mỹ dung nhập thiên nhiên pháp tắc. Hay cho một chiêu che tai mắt, khiến người khâm phục, ngộ tính của hắn cao đến mức quỷ thần khó dò.
Hoa, Tuyết nghe Ám Dạ Quân Vương, Ma Quân Thất Dạ nói xong ngây như phỗng.
Cái gì gọi là hư vọng minh tưởng đại pháp là tinh thần hải của hắn?
Cái gì gọi là âm dương ngũ hành là tinh thần lực của hắn?
Cái gì gọi là hắn không ở trong hư vọng minh tưởng đại pháp nhưng tùy ý rải hư vọng minh tưởng đại pháp?
- Quân thượng nói có thật không?
- Nếu ta không đoán sai thì chắc là vậy.
- Tức là tuy cơ thể của Trần Lạc đã không phải thiên nhiên thất thải tử nguyên chi thân nhưng hắn có năng lực giống như thiên nhiên thất thải tử nguyên chi thân?
Ám Dạ Quân Vương, Ma Quân Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Hoa, ngươi vẫn không hiểu lời ta nói. Tuy thiên nhiên thất thải tử nguyên chi thân rất cường đại nhưng chỉ là một tử nguyên trong hư vọng minh tưởng đại pháp, không khác gì những tử nguyên phong lôi thủy hỏa. Trần Lạc lợi dụng đại thương thiên thẩm phán phá rồi lập, khiến đại vô cực quay về hư vọng minh tưởng đại pháp ban đầu, tinh thần quay về nguồn vô vi, trở thành một loại không phải thiên nhiên chi bản lại hơn hẳn thiên nhiên chi bản. Loại tồn tại này hơn thiên nhiên thất thải tử nguyên chi thân rất nhiều. Giống như Đường Bỉnh Nhiêm, mặc kệ tu vi của ngươi cường đại bao nhiêu, tạo nghệ cao sâu cỡ nào, chỉ cần ngươi ở trong hư vọng minh tưởng đại pháp pháp tắc thì ngươi vĩnh viễn không phải là đối thủ của Đường Bỉnh Nhiêm.
- Trời, cái này quá...
- Lại một thiên nhiên chi mẫu?
Hoa, Tuyết rất là giật mình, không biết làm sao.
- Đương nhiên đây chỉ là một khái niệm, một con đường, ta không biết cụ thể, e rằng bản thân Trần Lạc cũng không biết. Trần Lạc thành công, hắn mở ra con đường hoàn toàn mới. Nên đi con đường này như thế nào, đi làm sao, có đi thông được không? Không ai biết, dù sao sau này thứ Trần Lạc tiếp xúc không phải trận pháp mà là pháp tắc.
Ám Dạ Quân Vương, Ma Quân Thất Dạ đang nói chợt nhận ra điều gì, lầm bầm:
- Đường Bỉnh Nhiêm có quan hệ không bình thường cùng hư vọng minh tưởng đại pháp, ký khế ước với thiên nhiên chi mẫu. Đường Bỉnh Nhiêm không xuất hiện sớm hay muộn mà chờ Trần Lạc mở ra con đường hư vọng minh tưởng đại pháp hoàn toàn mới thì ra mặt, vì sao?
Nếu Trần Lạc có thể nghe thanh âm chắc chắn hắn sẽ giật mình vì điều Ma Quân Thất Dạ phỏng đoán. Bởi vì sự thật đúng như Ám Dạ Quân Vương nói, Trần Lạc ngộ được đạo tự nhiên vốn vô vi, đại đạo vốn vô cực. Trần Lạc lợi dụng đại thương thiên thẩm phán phá rồi lập, khiến đại vô cực quay về hư vọng minh tưởng đại pháp ban đầu, tinh thần quay về nguồn vô vi, trở thành một loại không phải thiên nhiên chi bản lại hơn hẳn thiên nhiên chi bản.
Trần Lạc chọn con đường này thứ nhất là bất đắc dĩ, bởi vì đối diện đại thương thiên thẩm phán hắn không còn đường nào khác. Thứ hai là tình cờ.
Nếu Trần Lạc không đến từ phái hệ Vô Vi, không ngộ chân lý vô vi, dù hắn minh tưởng ra trạng thái đại tinh thần vô cực cũng sẽ không đi con đường này.
Nếu Trần Lạc không đến từ phái hệ Vô Vi, không ngộ đại vô cực cũng sẽ không đi con đường này.
Chính vì đại đại vô cực, đạo tự nhiên vốn vô vi, hai chân lý dung hợp cộng với sự hiểu biết hư vọng minh tưởng đại pháp từ hai lần thành tựu thiên nhiên thất thải tử nguyên chi thân cho Trần Lạc có tư cách, hắn cũng dám đánh cuộc một keo với trời.
Trần Lạc thắng cá cược, khi đại thương thiên thẩm phán thiên nhiên thất thải tử nguyên chi thân, đại vô cực, tinh thần hải của hắn tán loạn thì hắn biết mình cá thắng. Nhưng thắng thì thắng, Trần Lạc chưa từng suy nghĩ sẽ đi con đường này như thế nào, không biết rõ ràng.
Bây giờ cơ thể Trần Lạc hôn mê, linh hồn thức tỉnh không rảnh suy nghĩ những điều này, vì thanh âm nữ nhân điên liên tục vang lên trong không gian hư vọng.
- Đừng quên, không thể quên, vĩnh viễn cũng không quên...
- Đừng tin thập nhị vương tọa, đừng tin thập nhị tinh tọa, đừng tin nữ vu, đừng tin...
- Ta sẽ luôn chờ ngươi, mãi khi trời đất già cỗi, biển cạn đá mòn, chờ ngươi...
- Đại quang minh thẩm phán? Đại chư thiên thẩm phán? Đại luân hồi thẩm phán? Đại thì quang thẩm phán? Đại chư thần thẩm phán? Đại vận mệnh thẩm phán? A a... Thẩm phán thì sao... Thì sao...
Không hiểu sao mỗi khi linh hồn và cơ thể Trần Lạc tạm mất liên kết thì giọng nữ nhân điên sẽ vang lên. Trần Lạc chợt nhớ lần trước trong Trung Ương trận tháp gặp tàn thức của Đường Phi, hắn chắc chắn giọng của nữ nhân này là nàng, bản thân Đường Phi cũng công nhận. Nhưng kỳ lạ là dường như Đường Phi không biết, rất nghi hoặc, cuối cùng nói chờ Trần Lạc ở Táng Cổ phong.
Trần Lạc không hiểu chuyện gì xảy ra, không thể xác nhận những lời này có phải nói với mình hay không. Nếu chỉ một, hai lần thì thôi, vấn đề là từ khi Trần Lạc ký khế ước hư vọng kỳ lạ thì giọng nữ nhân điên chưa từng ngừng.