- Ha ha ha ha ha ha! Khi đại quang minh thẩm phán giáng xuống, ngươi che rợp trời, ngươi nói muốn thế giới vĩnh viễn bị hắc ám bao phủ...
- Ha ha ha ha ha ha! Khi đại chư thiên linh hồn hư vọng buông xuống, ngươi nói muốn trời đều nát, khiến trời không còn là trời.
- Khi đại luân hồi thẩm phán giáng xuống, ngươi khai thiên tích địa, ngươi nói muốn chém kiếp trước, cắt đứt kiếp sáu, không bao giờ vào luân hồi.
- Khi đại thời gian thẩm phán giáng xuống, ngươi xoay chuyển thiên địa, ngươi nói muốn thời gian vĩnh viễn không trôi, hiện tại là vĩnh hằng.
- Khi đại chư thần thẩm phán giáng xuống, ngươi giết thần đồ ma, ngươi nói khiến cửu thiên không còn thần linh.
- Khi đại vận mệnh thẩm phán giáng xuống, ngươi nghịch thiên cải mệnh, ngươi nói mạng của ngươi do ngươi chúa tể, không do trời.
- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi làm được, ngươi đã làm được hết. Ngươi khiến thế giới vĩnh viễn bị hắc ám bao phủ, trời đều vỡ. Ngươi chặt đứt kiếp trước, cắt kiếp sau, không bao giờ vào luân hồi. Ngươi khiến thời gian ngừng trôi, hiện tại là vĩnh hằng. Ngươi khiến cửu thiên không còn thần linh, ngươi nghịch thiên cải mệnh, ngươi chúa tể vận mệnh của mình... Ha ha... Ha ha... Ngươi làm được, ngươi đã làm được hết. Bởi vì ngươi chôn vùi tất cả, ha ha... Ha ha, táng thiên, táng mệnh, táng quang minh, táng luân hồi, táng chư thần, táng thời gian, ha ha... Ngươi chôn vùi mọi thứ, bao gồm chính ngươi... Ha ha...
Giọng nữ nhân điên liên tục vang lên, điên khùng như cười như khóc.
Trần Lạc nghe, rất là giật mình. Trên thế giới này có thiên nhiên thẩm phán, có đại thương thiên thẩm phán, cũng biết là có đại quang minh linh hồn hư vọng, nhưng Trần Lạc chưa từng nghe nói có đại chư thiên, đại luân hồi, đại chư thần, đại thời gian gì đó. Lại còn đại vận mệnh linh hồn hư vọng.
Khiến Trần Lạc giật mình nhất là không biết nữ nhân điên nói đến ai. Khi đại quang minh thẩm phán giáng xuống, người kia khiến thế giới vĩnh viễn bị hắc ám bao phủ? Khi đại thương thiên thẩm phán giáng xuống, người kia một tay che trời, khiến bầu trời vỡ hết? Khi đại luân hồi thẩm phán giáng xuống, người đó chém kiếp trước, cắt đứt kiếp sau, không bao giờ vào luân hồi? Còn giết thần đồ ma? Khiến trên cửu thiên không có thần linh? Nghịch thiên cải mệnh? Chúa tể vận mệnh của mình? Có loại người như vậy sao?
Nếu thật sự có người đó thì đúng như nữ nhân điên nói, người đó thật sự chôn trời, chôn đại quang minh, chôn thời gian, không gian, các thần, vận mệnh, chôn vùi tất cả. Đó là thời đại táng!
- Chư... Chi thẩm phán, tận thế... Buông xuống, hư vọng giận dữ, hồng nhan toái, thời không phế, thiên địa sẽ...
- Ha ha... Táng thiên táng địa táng quang minh, táng mệnh táng thần tang luân hồi, táng hồng nhan táng thời gian táng chính mình, a... Ha ha...
- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi táng cổ rốt cuộc là vì ai? Ha ha...
- Vì ai? Rốt cuộc vì ai?
Trần Lạc nghe đến đây thì nín thở. Trần Lạc không biết nữ nhân điên nói người đó là ai. Hư vọng? Hư vọng chẳng phải là quyển sách này sao? Chuyện đó là thật? Thật sự có người oách như vậy? Tức giận táng nguyên thiên địa?
Chưa từng nghe nói.
Trần Lạc vùi trong Tàng Thư tháp Trung Ương học phủ cả ngày lật xem điển tịch, nhưng hắn chưa từng thấy ghi chép về táng cổ.
Táng kỷ nguyên thứ ba thượng cổ? Hay là kỷ nguyên thứ hai viên cổ? Hay kỷ nguyên thứ nhất thái cổ? Thật sự có người như vậy, việc lớn như thế sao?
Trần Lạc chợt nhớ trong Trung Ương học phủ Đường Phi nói sẽ chờ hắn ở Táng Cổ phong.
Chẳng lẽ Táng Cổ phong là... Không thể nào.
Tại sao Đường Phi nói chờ Trần Lạc? Có khi nào nàng nhìn lầm người, xem Trần Lạc là hư vọng đó? Hoặc nên nói Trần Lạc là hư vọng? Có thể không?
Trần Lạc chưa từng cho rằng hắn là người siêu phàm. Lùi một vạn bước cứ cho rằng Trần Lạc tự cho mình siêu phàm, là hư vọng chuyển thế nhưng không hợp lý. Lúc người ta táng cổ chặt đứt kiếp trước và kiếp sau, vĩnh viễn không vào luân hồi thì không có cách nói chuyển thế, nên hoàn toàn loại khả năng này.
Rốt cuộc là sao? Giọng nói này rõ ràng là Đường Phi, tại sao bản thân nàng cũng không biết?
Trần Lạc càng nghĩ càng rối, hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo, rất là khó chịu.
Bà nội nó, lần này thức tỉnh lão tử quyết đi Mê Vụ sâm lâm một chuyến, phải tìm Táng Cổ phong, hỏi Đường Phi xem rốt cuộc là chuyện gì? Nếu cứ tiếp tục thế này sớm muộn gì sẽ có ngày hắn tan vơ.x
Trong không gian hư vọng không có khái niệm thời gian, ít nhất Trần Lạc không cảm giác được. Trần Lạc cứ ở yên tại đó, suy tư lời nữ nhân điên nói. Trần Lạc nghĩ một lúc sau thì thiếp ngủ, khi thức tỉnh chợt thấy không còn trong không gian hư vọng, linh hồn quay về cơ thể.
Trần Lạc mở mắt ra, thấy mình nằm trên giường gỗ. Trần Lạc nhìn bốn phía, chỗ này là căn phòng ngủ đơn giản, không có trang trí đồ đạc gì, chỉ có một chiếc giường gỗ.
Không có có phải vì linh hồn tách khỏi cơ thể quá lâu nên Trần Lạc mới tỉnh lại thấy nặng đầu. Trần Lạc cúi đầu bóp trán, cẩn thận nhớ lại tình hình trước khi hôn mê.
Lúc đó Trần Lạc lợi dụng đại thương thiên thẩm phán phá rồi lập, khiến đại vô cực quay về hư vọng minh tưởng đại pháp ban đầu, tinh thần quay về nguồn vô vi, trở thành một loại không phải thiên nhiên chi bản lại hơn hẳn thiên nhiên chi bản. Sau khi xác định Trần Lạc mới mất ý thức, hắn không biết chuyện xảy ra sau đó.
Nơi này là chỗ nào? Là ai mang mình đến đây?
Trần Lạc đang suy nghĩ thì hai nữ nhân nhanh chóng lao vào phòng ngủ. Một nữ nhân yêu mị, phong tình. Một nữ nhân trang nhã như thiếu nữ nhà bên.
Hai người thấy Trần Lạc tỉnh, dậy biểu tình rất vui vẻ nói:
- Ngươi thật sự tỉnh rồi?
Trần Lạc nhìn hai thiếu nữ, nhíu mày hỏi:
- Các người là...
Trong ấn tượng của Trần Lạc không nhớ hai nữ nhân này.
- Buồn cười, ngươi quên tỷ tỷ? Uổng công chúng ta chăm sóc ngươi nhiều ngày, đồ vô lương tâm!
Khuôn mặt yêu mị của Hoa giả vờ tức giận, chất vấn.
Trần Lạc ngạc nhiên ngây người, nghĩ tới nghĩ lui xác nhận hắn không biết hai nữ nhân này.
Tuyết đứng bên cạnh nói:
- Hình như hắn chưa thấy chúng ta?
- Sao không có? Lần trước ở Tiểu Tùng Lâm linh giới ta chính mắt thấy hắn ngưng tụ Đại Nhật linh nguyên.
- Ngươi cũng bảo là lúc trước chúng ta gặp mặt hắn đang ngưng tụ Đại Nhật linh nguyên thì sao biết chúng ta tồn tại? Sao nhớ chúng ta được?
- Cũng đúng.
Trần Lạc nghe hai nữ nhân đối thoại càng thấy khó hiểu. Lúc ở Tiểu Tùng Lâm linh giới đúng là Trần Lạc ngưng tụ Đại Nhật linh nguyên nhưng hắn không chút ấn tượng nào với hai nữ nhân.
Thấy Trần Lạc khó hiểu, Tuyết mỉm cười nói:
- Trần công tử, lần trước trong Tiểu Tùng Lâm linh giới chúng ta từng gặp mặt, nhưng khi đó công tử ngưng tụ Đại Nhật linh nguyên vì vậy chung ta không quấy rầy. Công tử không nhớ chúng ta nhưng chắc nhớ quân thượng?
- Quân thượng? Là ai?
Trần Lạc nhận ra điều gì, hỏi:
- Ma Quân Thất Dạ?
Tuyết gật đầu.
- Nói vậy là khi đó ta bị thương thiên thẩm phán, hôn mê bất tỉnh, chính là Thất Dạ mang ta từ ngoại thành Thanh Đế thành đến đây?