Thiên Vu

Chương 889: Cướp cô dâu (2)



Hắn sáng lập lên đoàn vinh quang Độc Lâm cũng khiến người ta nói chuyện say sưa, bên trong đó cũng không nhiều vinh quang giả, chỉ có khoảng mười đến hai mười nghìn người, nhưng mỗi người bọn họ đều là dạng nhân vật có thể chinh chiến, trong đó đại đá số đều là đại vương thổ phỉ giặc cỏ nổi tiếng trên giang hồ, tỷ như Tây Sơn vu quỷ, Hoàng Phong động tứ ma, Hắc Phong lão yêu, Tứ Ngự cung Thập Nhị Hoa Khôi các loại, những nhân vậy này có thể không phải thiên kiêu, nhưng mỗi một người đều là dạng tu luyện qua không biết bao nhiêu năm tháng, toàn bộ đều là hạng lòng lang dạ sói, giết người không chớp mắt, hiện tại toàn bộ những người này đều ở trong đội ngũ của Lãnh nhị gia, hoặc là dùng chủy thủ sắc bén tỉa tót chòm râu, hoặc là đang gặm đầu heo, còn có những kiều nương trang phục, trang điểm xinh đẹp động lòng.

- Lão Hoàng, ngươi mẹ kiếp vẫn còn thiếu nợ lão tử một trận rượu đó.

- Lão Lưu, lần trước lão tử giới thiệu kiều nương xinh đẹp cho ngươi, thế nào, bộ ngự rất lớn đó.

- Kim Tam nhi, lần trước đánh cược với lão tử, ngươi mẹ kiếp thắng tiền bỏ chạy, lão tử còn chưa tìm ngươi tính sổ đó.

Vẫn nói bằng hữu Lãnh nhị gia trải khắp thiên hạ đúng là không phải nói xuông, khi hắn vừa xuất hiện, hiện trường liền có rất nhiều người chào hỏi hắn, trong đó không thiếu các đại đoàn trưởng đoàn vinh quang nổi danh, Lãnh nhị gia cũng đều cười mắng đáp lại từng người, trong lúc nhất thời, hiện trường hôn lễ trở nên náo loạn.

Niên Tiểu Linh thấy đại ca đã chạy tới, vẻ mặt lập tức đại biến, xóc khăn voan lên chạy tới, kinh hãi hỏi:

- Đại ca, ngươi thế nào…

- Tiểu muội, ngươi yên tâm, hôm nay dù đại ca có đánh bạc cái mạng này cũng không để ngươi phải gả cho Phương Thiếu Nam.

Ai cũng không hề nghĩ tới hiện trường hôn lễ lại đột nhiên phát sinh loại chuyện này, Phương gia trên dưới phảng phất cũng biết “lai giả bất thiện”, ai nấy đều vỗ bàn đứng lên, những vinh quang giả đoàn vinh quang Vương Giả phụ trách giữ gìn trật tự càng giương cung bạt kiếm, tựa như chỉ cần Phương Thiên Nam ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ không chút do dự đại khai sát giới.

- Ta nói này Phương Thiên Nam, tiểu tử ngươi thật giỏi, hôn lễ này cũng đủ phô trương đại khí phái đấy, thực khiến cho lão tử đây phải hâm mộ, bất quá, ngày vui của ngươi sao lại không mời ta đến uống một chén rượu chứ.

Đi tới quảng trường vực Tây Ách, Lãnh Cốc cười to nói.

Vừa dứt lời, Phương Ngạo liền nhảy ra, nổi giận nói:

- Ngươi tính là thứ gì, Nhị ca ta sao phải mời loại người như ngươi!

- Yêu a, tiểu bằng hữu, đĩnh đạc chút đi!

Lãnh Cốc không những không giận, còn cười, nhìn chằm chằm vào Phương Ngạo, cười nói:

- Đúng là tuổi trẻ, khí thế lăng nhân một chút cũng có thể hiểu được, bất quá lão tử vẫn khuyên ngươi giữ miệng của mình cho tốt, làm người phải biết điều một ít, đừng có cắn loạn mẹ nó, bằng không có lúc ngươi phải hối hận.

- Hừ! Ngươi chẳng phải là…

Phương Ngạo đang muốn nói gì nữa, bỗng cả thấy không đúng, chỉ thấy khí huyết trong người sôi trào, thật giống như có vật gì từ bên trong cổ họng chui ra, oa một tiếng, dĩ nhiên phun ra một con chuột con, oa oa liên tục lại phun ra vài con.

Ở bên cạnh, Phương Thiên Nam vung tay, ánh sáng tỏa ra, bỗng nhiên vỗ vào phía sau lưng Phương Ngạo, lúc này hắn mới ngừng nôn ọe.

- Nhị ca! Hắn…

Phương Ngạo sợ hãi vạn phần, căn bản không biết chuyện gì xảy ra.

Phương Thiên Nam ra hiệu không cần nối chuyện, hắn biết vừa nãy Phương Ngạo bị người ta động chân động tay, hơn nữa còn là một loại ác môn tà đạo, còn là thủ pháp gì thì ngay cả hắn cũng không nhìn ra, nhưng biết nhất định là do một người nào đó trong nhóm người phía sau Lãnh Cốc, những người này đều là tam giám cửu lưu, đi đường đều là tà môn ma đạo, trong đó có cao thủ vu độc, cũng có cao thủ vu trùng, loại lĩnh vực cực đoan này, những người khác căn bản không cách nào lường hết được, lại càng không thể nào hiểu rõ được ảo diệu trong đó.

- Lãnh Cốc, hôm nay là ngày vui của Nhị đệ ta, ngươi dẫn nhiều người tới như vậy là có ý gì.

Phương Thiếu Khanh tiến lên chất vấn.

- Yêu, đây không phải là Phương huynh sao?

Lãnh Cốc cẩn thận nhìn lên, nhất thời kinh hãi, cười nói:

- Ta còn thức mắc một Vu yêu như ngươi tại sao lại dám xuất đầu lộ diện, nguyên lai là tu ra phân thân Đại Tinh Thần, lợi hại, thực sự là lợi hại! Khiến lão tử đây cũng muốn phá hủy thân thể đi tu Vu yêu!

- Ta đang hỏi ngươi dẫn nhiều người như vậy đến là có ý gì?

- Không phải nói rồi sao, hôm nay ta dẫn theo huynh đệ đến là đòi chén rượu mừng.

- Được! Nếu đòi uống rượu, vậy Phương gia chúng ta nhiệt liệt hoan nghênh, người đâu, chuẩn bị ghế, hôm nay bất kể là ai, chỉ cần đến đây chúc phúc, Phương gia chúng ta không cự tuyệt bất kể người nào.

- Rượu mừng mà, không vội không vội.

Lãnh Cốc cười nói.

- Đại ca, đừng dài dòng với hắn làm gì, kẻ này vừa nhìn chính là đến gây chuyện.

Phương Ngạo kêu ầm lên.

- Hôm nay là ngày vui của Nhị ca ngươi, không thích hợp động võ, càng không thích hợp chảy máu.

Lúc này, Phương Thiên Nam vẫn trầm mặc rốt cuộc mở miệng, hắn chắp tay đứng, trên khuôn mặt lạnh lùng không nhìn ra hỉ nộ ai nhạc, nhìn Lãnh Cốc, thản nhiên nói:

- Lãnh Cốc, nếu ngươi tới chúc phúc, Phương Thiên Nam ta hoan nghênh, còn nếu ngươi tới gây phiền phức, Phương Thiên Nam ta cũng không ngại ngày vui động võ uống máu.

- Ta là một người đàng hoàng, mặc kệ cái loại hoạt động ẩu đả đánh đấm lẫn nhau này, không làm được cái chuyện đảo lộn ngày vui của người ta, hôm nay đến đây chỉ muốn làm rõ một chuyện, chỉ cần hiểu rõ rồi, Lãnh Cốc ta tuyệt không nói hai lời, quay đầu bước đi.

- Ồ? Chuyện gì?

- Thử hỏi Phương lão đệ, ngươi đề thân khi nào?

- Có liên quan gì đến ngươi?

- Niên Tiểu Linh là nghĩa muội của ta, hiện giờ nghĩ muội đại hôn, ta làm ca ca cư nhiên không hề hay biết, ngươi nói có chuyện như vậy không?

Lãnh Cốc xem ra càng cà lơ phất phơ, quơ quơ bình hồ lô trong tay, ngửa đầu lại uống một ngụm rượu, nói:

- Có câu châm ngôn, nhị lão không còn, huynh trưởng như cha, ngươi cưới Tiểu Linh làm vợ, đã được đại thiếu đồng ý chưa? Đã được ca ca như ta đồng ý chưa?

- Ta và Tiểu Linh tâm đầu ý hợp, chúng ta kết hôn, không cần bất luận người nào đồng ý.

Phương Thiên Nam từ đầu đến cuối vẫn không có vẻ mặt gì khác biệt, ngạo nghễ đứng đó, rất có uy nghiêm.

- Tình đầu ý hợp? Ha ha ha!

Lãnh Cốc cười ha ha, xoay người nhìn về phía Niên Tiểu Linh, hỏi:

- Muội tử, ca ca hỏi ngươi, ngươi có thực là tâm đầu ý hợp với Phương Thiên Nam hay không? Hay là do hắn ỷ thế bặt nạt ngươi, uy hiếp bức hôn?

- Lãnh đại ca, các ngươi không cần…

Đối với sự xuất hiện bất ngờ của Niên đại thiếu và Lãnh Cốc, Niên Tiểu Linh hoàn toàn hoảng hốt, không biết phải làm gì bây giờ.

- Tiểu muội, ngươi không phải sợ, có gì cứ nói đó, cũng không cần bận tâm, Nhị gia cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi.

Niên đại thiếu vẫn chăm chú lôi kéo cánh tay Niên Tiểu Linh.