Thiên Vu

Chương 890: Đại chiến vừa gặp liền phát



- Đại thiếu nói không sai, muội tử, ngươi không phải sợ gì hết, cũng không cần bận tâm gì cả, hôm nay đại ca ta đã tới, sẽ không để ngươi phải chịu nửa điểm ủy khuất, ta không cần sợ ai, chỉ cần ngươi gật đầu, ca ca dẫn theo các huynh đệ giết ra một đường máu, dẫn ngươi rời khỏi.

Ánh mắt tất cả mọi người tại hiện trường đều tụ tập trên người Niên Tiểu Linh, bởi vì ai cũng nhìn ra được câu trả lời của nàng rất có thể sẽ dẫn tới một hồi tranh đấu thanh thế hùng vĩ, một phương là các đường anh hùng hào kiệt do Lãnh nhị gia cầm đầu, một phương là đoàn vinh quang Vương Giả do Phương Thiên Nam dẫn đầ, song phương đều giương cung bạt kiếm, rục rịch, cũng không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì.

- Đại thiếu và Lãnh nhị gia nói không sai, Tiểu Linh, ngươi không cần sợ, cũng không cần bận tâm, hôm nay dù lão phu liều cái mạng già này cũng sẽ không để ngươi phải chịu nửa điểm ủy khuất!

Lại là một đám nhân mã mênh mông cuồn cuộn cuốn đến, nhìn lại xung quanh, chính là đội ngũ hơn mười đoàn vinh quang do Niên gia bồi dưỡng.

- Hồ lão, Lý thúc thúc… Các ngươi…

Là nhân vật chính tại hiện trường, Niên Tiểu Linh thân đội phượng quan, quàng khăn hồng trên vai, thần sắc ẩn chứa các loại tình tự phức tạp, có hối hận, có nhẫn nại, có phẫn nộ, nhưng càng nhiều hơn là lo lắng. Nàng thông minh lanh trí, há có thể không biết câu trả lời của mình trọng yếu đến mức nào, sở dĩ nàng miễn cưỡng vui cười an ủi những trưởng bối Niên gia này, sở dĩ nàng nhốt Niên đại thiếu lại, vì nàng không muốn liên lụy đến bọn họ, không hề nghĩ rằng, sợ điều gì liền gặp phải điều đó, không chỉ có Niên đại thiếu vọt tới, hơn mười đoàn vinh quang của Niên gia cũng theo lại đây, còn có Lãnh nhị gia cũng dẫn theo rất nhiều người đến như vậy.

- Tiểu Linh, tất cả mọi người đang chờ ngươi đó, có cần nói cho bọn họ biết hay không, rằng hai người chúng ta là tâm đầu ý hợp đây.

Phương Thiên Nam lạnh lùng, chẳng biết tại sao khóe miệng dĩ nhiên toát ra một chút ý cười, chỉ là trong con ngươi lại lập lòe ánh tàn nhẫn.

Niên Tiểu Linh không có trả lời, chỉ nhìn đại ca, nhìn Lãnh nhị gia, nhìn đoàn người của hơn mười đoàn vinh quang do Niên gia bồi dưỡng, trong lòng không khỏi hò hét, chính vì mình liên lụy nhiều người như vậy, có đáng không? Đừng nói không cách nào chống lại Phương gia, dù cho có thể chống lại cũng sẽ hi sinh rất nhiều người, như vậy có đáng không?

Bên cạnh, Phân di vẫn đứng bên cạnh Niên Tiểu Linh, nàng nhìn Niên Tiểu Linh từ nhỏ lớn lên, cũng hiểu rất rõ, biết từ nhỏ Niên Tiểu Linh đã kiên cường, không muốn ghi nợ bất kể người nào, càng không muốn liên lụy bất luận người nào, thế nên nàng tất nhiên sẽ chọn kết hôn, thầm than một tiếng, bí mật truyền âm cho Lãnh Cốc, nói

- Nhị gia, Tiểu Linh vì không muốn liên lụy đến mọi người, tất nhiên sẽ chọn kết hôn.

Hiện giờ Lãnh Cốc cũng đã ba mươi tuổi, tình cảnh lớn nhỏ gì đều đã trả qua, lập tức rõ ràng ý của Phân di, quát lên

- Đại thiếu, dẫn theo Tiểu Linh đi trước.

Niên đại thiếu gật đầu, không nói hai lời liền kéo Niên Tiểu Linh xoay người bỏ chạy, người của đoàn vinh quang Vương Giả lập tức xông tới, còn Phương Thiên Nam vẫn thong dung như cũ, bình tĩnh nói:

- Niên Tiểu Linh, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi phải lựa chọn hối hôn sao?

Niên Tiểu Linh rối loạn, cho dù nàng thông minh nhanh trí, cho dù nàng thành tựu vô song, nhưng dù sao nàng vẫn chỉ là một cô bé, tầng tầng áp lực ép tới khiến nàng hầu như không thể hô hấp, còn Niên đại thiếu cũng mặc kệ, liều lĩnh kéo nàng lao nhanh đi.

- Rất tốt! Chớ có trách ta không cho ngươi cơ hội.

Phương Thiên Nam hít sâu một hơi, thần tình lạnh lùng trên mặt rốt cuộc không còn vẻ thong dong nữa, đã trở nên dữ tợn, nghiêm nghị quát lên:

- Hôm nay Phương Thiên Nam ta muốn kết hôn với ngươi, ngươi muốn hay không cũng phải cưới, lưu lại cho ta!

Rào!

Phương Thiên Nam lắc mình một cái, trong nháy mắt liền xuất hiện tại phía đối diện Niên đại thiếu, nâng tay đánh ra một quyền, hắn được khen là người đứng đầu trong ba mươi sáu kiêu tử, trong nháy mắt liền có thể xóa bỏ Đại Vu sư, uy lực một quyền này có thể tưởng tượng được mạnh mẽ đến mức nào, còn Niên đại thiếu mới vừa khôi phục lại linh hải, căn bản không phải đối thủ. Cũng còn may là Niên Tiểu Linh tay mắt lanh lẹ, bước lên một bước, hai tay thủ thế, ánh sáng tỏa ra, phịch một tiếng, tiếp được quyền này, Phương Thiên Nam lợi hại, còn Niên Tiểu Linh cũng không yếu kém.

- Niên! Tiểu! Linh! Ngươi dám nghịch ta!

Phương Thiên Nam trợn tròn đôi mắt, rất là tức giận, khí thế cực kỳ mạnh mẽ, ép tới Niên đại thiếu ngay cả đầu cũng không nhấc lên nổi.

- Phương Thiên Nam, có gì thì ngươi cứ nhằm vào ta này, không được tổn thương đến đại ca của ta.

Niên Tiểu Linh bảo hộ đại thiếu ở phía sau, quanh thân lấp lóe ánh sáng, khí thế không hề thua kém Phương Thiên Nam chút nào.

Vèo một tiếng, một bóng người kéo tới, đánh thẳng vào Niên đại thiếu, tốc độ bóng người cực nhanh, chỉ bất quá đã bị Lãnh Cốc ngăn lại.

- Ta nói này Phương Thiếu Khanh, ngươi dẫu gì cũng là người tu luyện Vu yêu, làm sao ngay cả loại chuyện đánh lén này cũng làm ra được.

Phương Thiếu Khanh nhìn chằm chằm vào Lãnh Cốc, tức giận quát lên:

- Lãnh Cốc! Ta thấy ngươi là tự tìm đường chết!

Lãnh Cốc chẳng thèm nhìn hắn, quay về phía Niên Tiểu Linh, nói:

- Tiểu Linh, đại thiếu, các ngươi đi trước, nơi này đã có ta!

Phương Thiên Nam ngăn trở đường đi của Niên Tiểu Linh, căm tức nhìn Lãnh Cốc, nói:

- Họ Lãnh kia, ngươi thực sự cho rằng dựa vào đám quân ô hợp này liền có tư cách ngang ngươc trước măt ta sao? Có tin ta ra lệnh một tiếng, khiến cho toàn bộ các ngươi đều chết không có chỗ chôn?

- Thế nào? Ngươi cho rằng lão tử dọa sợ được sao?

Lãnh Cốc cũng đổi sắc mặt, trở nên mạnh mẽ thô bạo, nổi giận mắng:

- Thông đồng với Mạc Vấn Thiên rồi, liền cho rằng mình là vô địch thiên hạ, chưa đủ lông đủ cánh, ngược lại còn học hắn đi bức hôn người ta?

- Lãnh Cốc, ngươi là cái thá gì, cũng dám hò hét với Nhị ca của ta, ta cảnh cáo ngươi…

Phương Ngạo nhảy ra, chỉ là chưa kịp nói hết lời, Lãnh Cốc đã đột nhiên động thủ, vèo vèo, Phương Thiên Nam và Phương Thiếu Khanh đều là cao thủ, chỉ tiếc vẫn muộn, Lãnh Cốc trong nháy mắt liền bóp lấy cái cổ Phương Ngạo, hùng hùng hổ hổ quát lên:

- Thằng nhóc con, vừa rồi lão tử đã nói với ngươi, làm người phải biết điều, quản cái miệng của mình cho tốt, bằng không thì có ngày phải hối hận. Ngươi thực sự cho rằng lão tử rảnh rỗi đau trứng chơi đùa với ngươi sao?

- Lãnh Cốc! Buông tam đệ của tar a!

- Lãnh Cốc, ngươi dám!

Phương Thiếu Khanh và Phương Thiên Nam từng bước ép sát, Phương gia trên dưới cũng đều vây quanh lại đây.

- Dám con mẹ nhà ngươi.

Bàn tay Lãnh Cốc vừa dùng lực, răng rắc một tiếng, cái cằm Phương Ngạo lập tức bị bóp cho nát vụn.