- A? Nghe ngươi nói, Phật gia đúng thực là cảm thấy tiểu tử ngươi có điểm quen mặt.
Hòa thượng trọc nháy con mắt cẩn thận đánh giá Trần Lạc một phen, dường như muốn nhìn thấu đối phương, chẳng qua càng xem càng thấy kinh hãi, càng xem càng thấy nghi ngờ, càng xem chân mày càng nhíu chặt hơn, ánh mắt cũng híp lại thành đường, cứ nhìn chằm chằm như thế, trong lúc nhất thời phảng phất như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt trợn trừng thật to, chỉ vào Trần Lạc, quát lên:
- Là tiểu tử ngươi? Ngươi là tiểu tử hư hỏng hơn mười năm trước, khá lắm!
- Lão lừa ngốc, ngươi rốt cuộc cũng nhớ ra ta rồi.
- Đợi một chút, mười năm trước tại núi Táng Cổ, linh hồn tiểu tử ngươi không phải đã bị lão Thiên gia thẩm phán câu diệt rồi sao? Thế nào lại…
Hòa thượng trọc lắc mình tới, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Trần Lạc, cẩn thận trừng mắt nhìn, nói:
- Khó hiểu, rõ ràng Phật gia đã thấy ngươi… À, linh thể của ngươi, đây là… Đây là… Khá lắm! Đây là Đại Tịch Diệt Niết Bàn thân! Thứ này cũng không đúng! Tuy rằng Đại Tịch Diệt Niết Bàn thân có thể niết bàn sống lại, nhưng linh hồn của ngươi đã câu diệt, thân thể sao có thể sống lại được?
Vừa nói, hòa thượng trọc dường như ý thức được một điều, thần tình nhất thời trở nên kinh biến, ngạc nhiên giống như gặp phải quỷ thần, thật lâu sau mới hít sâu vào một hơi, trợn tròn mắt, có điểm không dám tin:
- Tiểu tử, ngươi thành thật nói cho Phật gia biết, linh hồn của ngươi đến cùng là xảy ra chuyện gì?
- Ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết.
- Thử xem?
Hòa thượng trọc ngẩn ra, khó hiểu, hỏi:
- Thử thế nào?
- Ngươi đoán đi?
Trần Lạc lẳng lặng đứng ở trong hư không, trên khuôn mặt tuấn mỹ pha lẫn âm nhu lộ ra ý cười tà nhiên, hòa thượng trọc giống như cũng cảm nhận được, thần tình ngẩn ra, nói:
- Tiểu tử thối, ngươi muốn động thủ với Phật gia sao?
- Bằng không ngươi nghĩ hôm nay ta tới đây tìm ngươi làm gì.
Cũng không biết vì sao, thoạt nhìn hòa thượng trọc có điểm kiêng kỵ Trần Lạc, nói:
- Tiểu tử thối, một thân thành tựu của ngươi quá mức nghịch thiên, đều là hóa thân nguyên tội, sau khi tế xuất tất nhiên sẽ gọi đến thẩm phán, ngươi không muốn sống sao?
- Yêu, không ngờ ngươi còn hiểu ta rõ như thế!
- Lời vô ích, mười năm trước lúc núi Táng Cổ hiện thế, Phật gia ta cũng ở hiện trường, tất nhiên là biết!
- Ngươi biết thì tốt rồi, vậy ngươi chuẩn bị cho ta giày vò một chút đi? Hay để cho ta giày vò hai chút đi?
- Tiểu tử thối, ngươi cho là Phật gia sợ ngươi sao, Phật gia không muốn động thủ với ngươi là sợ ngươi dẫn tới thẩm phán thôi.
- Cái đó là chuyện của ta, ngươi không cần lo lắng.
- Phi! Ngươi nói nghe hay nhỉ, ngươi cho là Phật gia lo lắng cho ngươi sao? Phật gia là đang lo cho chính ta mà thôi!
- Bớt sàm ngôn đi, tới đây cho đại gia đánh!
Lời vừ dứt, thân thể Trần Lạc bắt đầu trở nên đỏ ngàu, giống như toàn thân bị đun sôi đến đỏ rực, càng hiện lên một tầng sương mù màu trắng dày đặc. Ngay sau đó, đại tự nhiên xung quanh nơi này phát ra từng tiếng giòn vang, lửa cháy nghiêng trời, đồng thời, sơn cốc huyền ảo bắt đầu run rẩy dữ dội, tiếp theo đó sụt lở ra từng đạo vết nứt, trong chớp mắt, cả tòa sơn cốc đều bốc lên sương mù, ầm ầm, cả sơn cốc bị hòa tan, nham thạch sôi trào cuồn cuộn phun ra, trong lúc nhất thời, khắp núi đồi đều là nham thạch nóng chảy cuồng bạo rít gào, trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng đều là như vậy, dường như biến thành địa ngục khủng bố.
- Tiểu tử, ngươi chơi thật à?
Thấy một màn này, hòa thượng trọc xoay ngang ngó ngửa, quá sợ hãi, trong lòng la lên: Lực lượng biến dị của tiểu tử này mười năm trước chỉ là cuồng bạo siêu thoát đại tự nhiên, hiện tại qua mười năm, cái cuồng bạo kia đâu chỉ còn siêu thoát đại tự nhiên nữa, nó… Mẹ nhà nó, đã bắt đầu thoát ra khỏi ranh giới pháp tắc thiên địa rồi!
Siêu thoát đại tự nhiên vốn là một loại nguyên tội, hiện giờ lại ly khai ranh giới pháp tắc thiên địa, đây con mẹ nó càng là…
- Tiểu tử thối! Ngươi mau dừng tay!
Trần Lạc sao muốn dài dòng với hắn, một quyền tế xuất ra, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn điên cuồng bạo phát, hòa thượng trọc quát lớn một tiếng, song chưởng giao nhau, kim quang lóe ra, chặn một chiêu này của Trần Lạc, nổi giận nói:
- Tiểu tử thối, ngươi con mẹ nó không muốn sống thì kệ ngươi, Phật gia ta còn muốn sống thêm mấy ngày nữa.
Đáp lại hắn chính là một quyền.
Hòa thượng trọc tức giận kêu to oa oa, nổi trận lôi đình, chỉ vào Trần Lạc, mắng lớn:
- Tiểu tử thối, không phải Phật gia đánh không lại ngươi, chỉ là Phật gia sợ ngươi hủy đi Tiểu Phật linh giới này, ngươi cứ chờ đó cho Phật gia, hai ngày nữa Phật gia sẽ tìm ngươi tính sổ.
Dứt lời, hòa thượng trọc trực tiếp tiêu thất, Trần Lạc muốn đuổi theo, nhưng lại phát hiện hòa thượng trọc đã biến mất vô tung vô ảnh, đành phải dừng lại. Vừa rồi mặc dù chỉ là giao thủ mấy chiêu, nhưng hắn cơ bản đã có lý giiar về thực lực hòa thượng trọc, quả thực mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn, bởi vì vừa rồi hòa thượng trọc căn bản không có đánh lại, tất nhiên Trần Lạc cũng không xuất ra toàn lực, cũng mới chỉ tế xuất biến dị chi linh. Chính như hòa thượng trọc nói, thành tựu của hắn đều là hóa thân nguyên tội, sau khi tế xuất sợ rằng sẽ dẫn tới thẩm phán, thế nên hắn không dám thả ra toàn lực.
Tự ngẫm lại, Trần Lạc có thể cảm giác được rõ ràng một thân thành tựu của bản thân sau khi niết bàn sống lại đều xảy ra các loại biến hóa, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi hắn tế xuất ra biến dị chi linh cũng tự thấy hoảng sợ, thế nào cũng không ngờ được biến dị chi linh của mình đã trưởng thành đến loại đáng sợ vậy rồi, dĩ nhiên đã ly khai ranh rới pháp tắc thiên địa.
Nó muốn làm gì? Lẽ nào thoát ra đại tự nhiên còn chưa đủ? Còn muốn thoát ra khỏi thiên địa hay sao?
Sau lần đầu tiên nghịch thiên tại học phủ Trung Ương năm đó, biến dị chi linh của Trần Lạc cũng đã thoát ra khỏi đại tự nhiên, từ đó về sau căn bản không chịu ràng buộc, đúng là từ đó về sau, biến dị chi linh trưởng thành dần dần không còn chịu khống chế của hắn, hoàn toàn tự chủ trưởng thành, chẳng qua không nghĩ tới, bản thân chỉ niết bàn một lần, ngủ mê đi mười năm, thứ này dĩ nhiên đã trưởng thành đến bực này, bắt đầu có ý đồ vợt mặt phá hư phép tắc của lão Thiên gia.
Trần Lạc vội vàng thu hồi biến dị chi linh, may mắn là thứ này tuy đã cường đại, bất quá so với trước có vẻ còn nghe lời hơn, tâm niệm hắn vừa động, biến dị chi linh cũng lập tức tiêu thất. Trần Lạc lẳng lặng đứng ở đó, nhìn lên trời cao, bởi vì vừa rồi tế xuất biến dị chi linh xong, hắn có thể cảm giác được rõ ràng thượng thiên biến hóa, chẳng qua biến hóa như thế lại khiến hắn cực kỳ nghi ngờ, bởi vì căn bản không giống biến hóa khi phủ xuống thẩm phán, về phấn biến hóa là gì, trong lúc nhất thời cũng không hiểu được.